Sao Tần Ninh làm được?
Lúc này Tiên Vũ Sinh không hiểu.
Còn Dương Thanh Vân và Tiên Hàm… chẳng buồn suy nghĩ.
Chỉ cần biết Tần Ninh rất mạnh, cực kỳ mạnh, vậy là đủ rồi.
Giang Vân Long vẫn đang đánh nhau với Tần Ninh.
Chỉ là lúc này không chỉ là bản thân ông ta, đám người bốn phía cũng đều trợn tròn mắt.
Tần Ninh căn bản không rơi vào thế hạ phong.
Cường độ linh khí cũng vậy, cường độ linh thức cũng vậy, Tần Ninh không hề thua kém Giang Vân Long.
Đây là chuyện không thể nào, nhưng lại xảy ra trước mắt mấy trăm người.
“Khốn kiếp, là ngươi ép ta!”
Giang Vân Long lúc này gầm lên giận dữ, lửa giận trong lòng như thiêu đốt.
“Giao Long Huyết bạo!”
Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Sương máu bốn phía quanh cơ thể Giang Vân Long nổ bể.
Sương máu dày đặc kia hội thụ thành một con giao long quanh quẩn bốn phía cơ thể Giang Vân Long.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cười một tiếng.
“Lấy khí huyết cường đại kết hợp với linh khí dẫn động, trong nháy mắt nổ tung…”, Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Không tệ không tệ, khí huyết nổ tung, bản thân ngươi cũng bị thương rất nghiêm trọng… Hành vi giết một ngàn địch, tự tổn hại tám trăm!”
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long u ám.
“Cho dù ngươi nhìn ra thì sao chứ? Hôm nay bổn tọa phải chém ngươi!”
“Đừng nói lời từ biệt quá vẹn toàn!”
Tần Ninh cười một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315705/chuong-3456.html