“Tiên Lạc Vũ, ngươi đến đúng lúc lắm, hai nhóm người này nói lầu các này là vị trí của bọn hắn, ngươi tới đây nói xem”.
Thạch Cảm Đương phẫn nộ quát.
Những người này thực sự là nhàn rỗi không có gì làm.
Không nên đến đây gây khó dễ! Chọc giận sư tôn thì không có trái ngọt mà ăn đâu.
Tiên Lạc Vũ vừa định mở miệng.
Bên kia, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Lúc này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đây là vị trí chuẩn bị cho Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia thì chúng ta rời khỏi đây là được rồi”.
“Tiên Lạc Vũ, đưa chúng ta đến nơi mà chúng ta nên tới”.
Lời này vừa nói ra.
Tiên Lạc Vũ sững sờ.
Thạch Cảm Đương cũng ngây người.
Vẻ mặt của mấy người kia cũng tràn đầy kinh ngạc.
Tần Ninh đứng dậy bước đi, hắn cười nói: “Đi thôi!”
“Nhưng mà…Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương muốn nói gì đó.
Nhưng Tần Ninh đã bước đi.
Hai người Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt cũng đi theo.
Bên ngoài lầu các.
Tiên Lạc Vũ có chút chột dạ.
Tần Ninh có ý muốn trốn tránh sao?
Hiển nhiên là không phải.
Chỉ là hành động này của Tần Ninh là sao? Người này đang suy nghĩ cái gì?
“Tần công tử, sắp xếp ban đầu, quả thật là ở…”
“Không sao, tham gia bữa tiệc thì vị trí nào chả như nhau?”
Tần Ninh cười nói: “Dẫn nhóm chúng ta đến lầu các sắp xếp cho Thiên Bảo lâu và thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315692/chuong-3443.html