“…”, Trấn Thiên Vương nghe thấy lời này, ông ta muốn mở miệng.
Nhưng cuối cùng lại lắc đầu một cái.
“Tùy ngươi!”
Lời vừa dứt, lão đầu tử xoay người từ từ đi ra.
Tiên Lạc Vũ lúc này vội vàng theo sau.
Bên ngoài đại điện, Tiên Lạc Vũ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông nội, Tiên Lạc Vũ an ủi: “Ông nội, Tần Ninh chế tạo vương khí, vốn là hao tâm tổn sức, mặc dù chúng ta hao tổn đầm linh thức, nhưng hai món vương khí không thua thiệt…”
“Hơn nữa Tần Ninh công tử cũng nói, hao phí vạn năm thọ nguyên mới dẫn tới…”
Nghe thấy lời này, Tiên Vô Tận mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Tiên Lạc Vũ.
“Ngu xuẩn!”
“Ông nội…”
“Hắn chính là tên lừa gạt, lời của hắn, cháu có dám tin không?”
Tiên Vô Tận mắng: “Hao tâm tổn sức? Cháu có biết năm đó hắn một ngày đã chế tạo mười mấy món vương khí hoàn chỉnh cho Phong Vương dùng không!”
“Vạn năm thọ nguyên, bị thương rất nặng?”
“Lời này ngươi cũng tin?”
“Ta hỏi cháu, từ lúc bắt đầu đến giờ cháu có thấy sắc mặt hắn tái nhợt, có dấu vết của nguyên khí mất đi không?”
Tiên Lạc Vũ nghe xong thật sự ngây ra.
Mẹ nó? Lão hồ ly! U Vương!
Là U khoác lác mới đúng! Tần Ninh… diễn tốt quá! Tiên Vô Tận mệt mỏi.
Tiên Vũ Sinh tu hành thiên phú mạnh mẽ, là một hạt giống tốt, cũng sẽ không giở trò.
Tiên Lạc Vũ – một đứa cháu có thiên phú lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315676/chuong-3427.html