Chương trước
Chương sau


Bọn họ không ngờ Tần Ninh… lại đến Thiên Ngoại Tiên làm khách! Nhìn thấy dáng vẻ của Tiên Lạc Vũ đối với Tần Ninh rất khách khí.

Đây là tình huống gì?

Anh em hai người không có ở lại mà rời đi thẳng.

Chuyện này cần phải bẩm báo cho hai vị phó các chủ quyết định! Huyền Phương Nghiệp lúc này nhìn về phía mấy người rời đi, cười nói: “Tần Ninh… nghe nói ngày trước đại náo một trận trước cửa Thiên Ngoại Tiên, bây giờ lại thành khách quý của Thiên Ngoại Tiên, thú vị…”

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Tuyết tiên nữ bế quan đã lâu, không màng thế sự, không biết chuyện này Thính Tuyết Sơn trang chúng ta chắc hẳn có người biết, dò hỏi thêm thì sẽ biết”.

Tuyết Kiêu Dung im lặng chốc lát rồi nói: “Ta không thích những chuyện này, chỉ là quan tâm tên này làm sao dưới đầm linh thức lại giữ được thời gian lâu như vậy?”

Tuyết Kiêu Dung lời nói vừa dứt, thản nhiên rời đi.

Hai người Hư Vô Sinh, Ngôn Đạo Tử nhìn về phía đầm linh thức.


Là khu vực thứ sáu bọn họ đi sâu vào.

Nhưng đã là cực hạn! Đi sâu hơn thì linh thức sẽ bị thương.

Nhưng Tần Ninh chẳng qua chỉ là Thiên Nhân nhị bộ mà thôi… Rốt cuộc là tại sao có thể làm được?



Bên kia, Tần Ninh thản nhiên rời đi.

Tiên Lạc Vũ đi theo phía sau.

“Tần công tử, là tại hạ vội vàng…”

Tiên Lạc Vũ chắp tay: “Chuyện đầm linh thức…”

“Ngươi tên gì?”

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Lạc Vũ, mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, Tiên Lạc Vũ thẫn thờ đứng tại chỗ.

Ngươi còn không biết ta tên gì?

Bị Tiên Lạc Vũ nhìn có chút không tự nhiên, Tần Ninh ho khan một cái: “Ta biết ngươi là con trai của Tiên Vũ Sinh, nhưng… không nhớ tên ngươi”.

“Tiên Lạc Vũ!”

Tiên Lạc Vũ lại nói.

“Ừm, Tiên Lạc Vũ”.

Tần Ninh gật đầu nói: “Thiên Ngoại Tiên các ngươi tích góp nhiều năm, nhất định có thứ mà người thường không có…”

Nghe thấy lời này, cơ thể Tiên Lạc Vũ cứng đờ.

Ngươi hỏi mấy thứ này là muốn làm gì?

Cướp?

Nhưng phụ thân lại nói với cậu ta “chuyện ác ôn” của Tần Ninh năm đó.

Chắc không phải Tần Ninh lại muốn thêm lần nữa?

Nhìn thấy biểu cảm của Tiên Lạc Vũ, Tần Ninh không nói.

Người của Thiên Ngoại Tiên cũng có đức hạnh này! Hở một chút lại còn không giành giật sao?

“Có nồi luyện khí đỉnh cấp không?”

Tần Ninh nói thẳng.

Tiên Lạc Vũ ngẩn người, chế nhạo nói: “Có… hay không có?”

Đôi mắt Tần Ninh mở to.

Sao mà ngươi lại là thiếu chủ Thiên Ngoại Tiên chứ, là ta đang hỏi ngươi, ngươi hỏi lại ta là ý gì?

“Ta không cướp, ta mượn dùng một chút, dùng xong liền trả cho Thiên Ngoại Tiên ngươi!”

“Có!”

Tiên Lạc Vũ gật đầu.

“…”

Bây giờ sảng khoái như vậy rồi, vừa nãy làm bộ dạng như ta muốn ăn thịt Thiên Ngoại Tiên các ngươi vậy.

“Dẫn ta đến Nguyên Hoàng cung đi!”

Tần Ninh nói thẳng: “Nhân tiện giúp ta chuẩn bị chút tài liệu, lát nữa ngươi tìm người tới, ta đánh dấu”.

“Được!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn khoát tay, chiếc bóng cô đơn trở lại bên trong Nguyên Hoàng cung.

Lúc này Tiên Lạc Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lạc nhi!”

Một giọng nói vang lên bên cạnh.

“Cha…”

Tiên Vũ Sinh tới rồi!

“Chuyện gì mà hoảng hốt thế?”, Tiên Vũ Sinh nhàn nhạt nói.

“Bây giờ không sao…”, Tiên Lạc Vũ cười nói: “Nhưng Tần Ninh muốn mượn nồi luyện khí đỉnh cấp của chúng ta dùng một chút, hơn nữa còn bảo chúng ta chuẩn bị một vài vật liệu luyện khí…”

“Hả?”

Chân mày Tiên Vũ Sinh cau lại.

“Con nói rõ hơn chút đi!”

Cha con hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Dần dần ánh mắt Tiên Vũ Sinh trở nên đặc sắc.

“Đứa nhỏ ngốc này!”

Tiên Vũ Sinh cười mắng.
“Cha…”, Tiên Lạc Vũ không hiểu nói: “Hắn chính mà mượn thì mượn thôi, không thể mang đi chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.