Tiếp tục lặn xuống! Cuối cùng, dưới độ sâu bốn vạn mét! Chân của Tần Ninh đã tiếp xúc với mặt đất.
Đáy Linh Thức đàm u ám.
Giờ phút này, Tần Ninh mới cảm nhận được như thế nào là lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Tần Ninh tuỳ ý đi xung quanh.
Dần dần, hắn cảm nhận được khác thường.
Khi đi hắn về hướng Bắc, dường như nhiệt độ lại càng thêm lạnh hơn! Bước chân vững vàng, Tần Ninh đi thẳng về hướng Bắc.
Thời gian từ từ trôi qua.
Dần dần, bên ngoài thân thể Tần Ninh, chín đường linh trụ và thần hồn Băng Hoàng quay xung quanh.
Chỉ là nó đã bắt đầu xuất hiện vụn băng.
Có chút không chống đỡ được băng tuyết! Nhưng mà Tần Ninh vẫn không buông tha! Dần dần.
Ngay tại thời điểm Tần Ninh sắp không bước thêm được nữa.
Trước mắt hắn xuất hiện một luồng ánh sáng.
Ánh sáng màu xanh của băng tuyết! Tần Ninh cắn răng, tiếp tục bước tới gần.
Cuối cùng cũng đi được đến phía trước khối băng đang tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Khi nhìn vào có chút chói mắt.
Dần dần, tầm nhìn của Tần Ninh cũng trở nên rõ ràng hơn, ngay sau đó, sắc mặt hắn không giấu được sự vui vẻ.
“Cửu Minh U Thiết!”
Nhìn nơi đang lấp lánh ánh sáng xanh, trong lòng Tần Ninh dâng lên một nỗi vui sướng không nói nên lời.
Nhìn kỹ lại, U Thiết dài chừng một mét, cao chừng nửa mét.
Giống như một cây cột!
“Thứ tốt!”
Giờ phút này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315668/chuong-3419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.