Tần Ninh năm đó đối với Phong Vương giống như bản thân mình.
Vật này sớm được Phong Vương cả ngày lẫn đêm tôi luyện, ngưng tụ hơi thở Vương Giả Phong Vương.
Lúc này bộc phát, uy lực đủ để nghiền ép một vị Vương Giả.
Chỉ có điều hơi thở Vương Giả này xuất hiện, Xích Dương Long Luân cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Lúc này thân ảnh Lý Nhất Phong ngưng tụ kia hóa thành một hư ảnh.
Hư ảnh đó nhìn về phía Tần Ninh khẽ mỉm cười, cung kính khom người, hoàn toàn tán loạn.
Bầu trời lúc này yên tĩnh trở lại.
Nhưng mọi người không thể nào bình tĩnh.
Lôi Vương chết! Dục Vương chết! Một ngày trong Tru Ma cốc hai Đại Vương Giả chết.
Đại lộ thiên địa lúc này cũng xuất hiện chấn động.
Đại lục Huyền Thiên ở khu vực phía tây đại lục Vạn Thiên, mênh mông vô tận không thua gì đại lục Thiên Ngoại hùng vĩ.
Lúc này bên trong một tòa cung điện ở đại lục Huyền Thiên, một thân ảnh khẽ run lên.
“Hai vị Vương Giả bỏ mình…”, cho dù cách ngàn vạn dặm xa xôi.
Nhưng Vương Giả chết, cảnh giới Cường Giả mạnh mẽ vẫn có cảm ứng.
Người nó một thân trường sam huyền y, khí độ bất phàm, người đó đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Bên từ đại lục Thiên Ngoại kia… ai chết…”
Vương Giả vốn dĩ thưa thớt.
Chết một người, vậy thì tuyệt đối sẽ dẫn đến chấn động lớn.
Huống chi còn chết hai người.
Đồng thời bên Tuyết Vực Băng Nguyên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315646/chuong-3397.html