Tiên Hàm vội vàng nói.
“Giết một tên Vương Giả, như thế mới đã ghiền được chứ! Làm gì có chuyện dùng một chiêu đã giết được!”
Lúc này Tần Ninh đã thu hồi đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên, lắc đầu nói: “Ngươi cho rằng Vương Giả là rau cải trắng sao, nói giết là giết được?”
“Ngươi đủ sức đánh với ông ta sao?”
“Vâng!”
Tần Ninh gõ đầu Tiên Hàm, nói: “Ngươi không nghe thám tử báo tin sao?”
“Nhị ca của ngươi bị người ta vây đánh kìa, chậm trễ lâu như vậy, lỡ chết mất thì làm thế nào bây giờ?”
“Vâng, vâng, vâng!”
Tiên Hàm vỗ đầu, vội vàng nói: “Ca, chúng ta mau chạy tới đó đi!”
“Đừng nóng vội, hai người có cùng cảnh giới ra tay, ca ca của ngươi không thể chết nhanh như vậy được, công pháp cổ của Tiên Gia vẫn có chỗ hơn người”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói thêm: “Chi bằng nhân cơ hội này phong ấn một cái thông đạo”.
Nghe vậy, Tiên Hàm vội vàng nói: “Ca, không phong ấn được, lão gia tử đã từng thử vài lần, mỗi lần như vậy đều bị Vương Giả bên kia đánh vỡ”.
“Đó là do Tiên Vô Tận già rồi, vô dụng, ta nói phong ấn được là phong ấn được”.
Tần Ninh đi về phía thành Ám Vũ.
Lúc này, Tiên Hàm cũng không dám rời khỏi.
Hắn ta sợ lúc Tần Ninh đang phong ấn thì lại có Vương Giả từ trong thông đạo lao ra ngoài.
Tuy rằng Tiên Hạo đang gặp nguy hiểm.
Nhưng sau khi cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315623/chuong-3374.html