Một thân ảnh áo đen từ từ bước ra.
“Ám Địa đại nhân!”
Nhìn người tới, Nhất Vương lúc này thở phào nhẹ nhõm, gần như trong nháy mắt bay đến trước mặt người mặc đồ đen kia.
Người đó một thân mặc thường phục màu đen, một hai tay chắp sau lưng, mà hai bên mang tai có vài chiếc vảy lông, đôi mắt mang theo vẻ u ám.
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Ám Địa đại nhân…”
“Ta biết rồi!”
Người đàn ông lãnh đạm nói: “Tiểu tử tốt lắm, dựa vào một món bảo khí siêu phẩm, hai món vương khí tàn sát bốn vị Thiên Nhân Ám Vũ nhất tộc!”
“Không, còn có vị Vương Giả này của ngươi!”
Lúc này Tần Ninh đứng dậy, phì một cái, khạc máu tươi ra, xen lẫn mấy miếng nội tạng.
“Dù sao là thực lực Vương Giả mà cũng phải đánh lén?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Ám Vũ Ma, Ám Vũ Ma quả nhiên là Ma tộc không nhìn thấy ánh sáng”.
“Ngươi...”
“Làm sao? Ta nói sai ư?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Vương Giả giết Thiên Nhân mà cần lén lén lút lút sao?”
Ám Địa không mở miệng.
Nhưng trong lòng lại kinh ngạc.
Tần Ninh bị ông ta đánh một chưởng, vậy mà vẫn còn sống.
Điều này không tưởng tượng nổi.
Đừng nói Thiên Nhân nhất bộ.
Chính là Thiên Nhân tam bộ bị một chưởng của ông ta thì tám mươi phần trăm cũng phải chết.
Nhưng Tần Ninh lại ngăn chặn được! Điều này thật sự khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315619/chuong-3370.html