Bùm… Cảnh này quá nhanh.
Nhị Vương cho dù là Thiên Nhân thất bộ nhưng cũng không phản ứng kịp.
Công kích của âm phù là quỷ dị nhất.
Không cẩn thận liền chết.
Trong nháy mắt âm phù kia xuống qua đầu Nhị Vương, đánh nát linh thức của Nhị Vương.
Tiếng nổ tung hòa lẫn máu tươi tràn ngập.
Lại một vị Ma Vương.
Toi mạng! Lúc này tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Ba người Nhất Vương, Tam Vương, Tứ Vương lúc này tụ tập một chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Ninh.
Lại chết rồi! Lần này cảm giác nhanh hơn.
Bọn họ mới đánh nhau với Tần Ninh không bao lâu, thậm chí còn chưa kịp thi triển toàn lực đã bị thuật tiếng đàn áp chế, rồi sau đó thuật tiếng sáo phối hợp, trong nháy mắt đánh bất ngờ, chém giết Nhị Vương.
Chẳng ai ngờ tới.
Bên kia, Ngũ Vương và Thất Vương cũng gấp rút.
Bốn Vương vây giết Tần Ninh, lại bị Tần Ninh giết ngược lại một người.
Đùa gì thế!
“Ta nói rồi, bốn Vương thôi mà!”
Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mấy người.
Lần này ba Vương còn lại thật sự có chút sợ.
“Tới đi, tiếp tục!”
Tần Ninh lại nói: “Lần này cũng phải cẩn thận đề phòng!”
Nhất Vương nhìn về phía Tam Vương và Tứ Vương, thấp giọng quát: “Cẩn thật công kích âm thuật của hắn, nếu ta không nhìn nhầm thì đó là hai vương khí lớn đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên”.
“Mặc dù không biết tên tiểu tử Thiên Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315614/chuong-3365.html