Tần Ninh chỉ nói một câu, sau đó cũng không giải thích gì thêm.
Những thứ lần này đòi từ chỗ Thiên Ngoại Tiên đều là bảo vật hiếm có.
Dù Trấn Thiên Vương có đau lòng thì cũng không còn cách nào khác.
Không đưa?
Không đưa liền đoạt lấy! Người của ngươi làm người của ta bị thương, tất nhiên ngươi phải trả giá thật nhiều.
Tần Ninh mặc kệ mưu kế của Trấn Thiên Vương.
Lão già này trấn giữ Thiên Ngoại Tiên nhiều năm như vậy, không phải là chỉ trấn giữ không công.
Thời gian từ từ trôi qua, chỉ riêng việc chuẩn bị dược liệu, nước thuốc cũng đã hết nửa ngày của Tần Ninh.
Cuối cùng, mọi thứ đã đầy đủ.
“Tiến vào thôi!”
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Cẩn thận một chút”.
“Ừm”.
Diệp Viên Viên phi thân lên, nhảy vào trong lò luyện đan, phốc, nàng chìm vào trong ao thuốc.
Lúc này, Tần Ninh đang khống chế lửa luyện đan.
Bên trong lò luyện đan, độ ấm ngày một tăng cao.
Quần áo của Diệp Viên Viên ướt đẫm, giờ phút này, khuôn mặt đỏ bừng như đốt lửa, dáng người uyển chuyển được phát huy đến cực hạn.
Phốc... đúng lúc này, một bóng dáng rơi vào trong lò luyện đan.
Đó chính là Tần Ninh.
Tần Ninh tiến vào bên trong lò luyện đan, lò luyện đan ngay lập tức trở nên chật chội.
Chỉ có điều bên trong lò luyện đan phát ra ánh sáng yếu ớt, đủ mọi màu sắc lập lòe, như là bầu trời đêm, ngoại trừ việc độ ấm tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315589/chuong-3340.html