Chương trước
Chương sau


Con nghé còi! Tần Ninh chính là con nghé còi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.

Trấn Thiên Vương cười ha ha nói: “Vũ Sinh, đi lấy thứ ba vạn năm kia đến…”

“Mới có ba vạn năm!”

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, khóe miệng Trấn Thiên Vương giật một cái.


Thật là muốn đập chết Tần Ninh.

Như ông ta bây giờ có thể đập chết bây giờ Tần Ninh sao?



Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Đã ba vạn năm rồi, có thể giữ lại được đã là không tồi rồi, ngươi còn chưa đủ thỏa mãn sao?”

“Chấp nhận uống đi!”

Tần Ninh đặt chén trà xuống, lúc này mới nói: “Thật ra thành Thánh không có tốt như vậy, ta sợ ngươi luyện tới Thánh Nhân, sẽ bị kinh sợ tột độ”.

“Nhưng mà tuổi thọ của lão phu đã gần đạt tới giới hạn cao nhất rồi!”

Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Tuổi thọ của Vương Giả, giới hạn cao nhất là mười vạn năm, tuổi thọ của lão phu đã sắp hết rồi...”

“Tới lúc đó thì chết thôi...”

“Ngươi...”, Trấn Thiên Vương phát hiện ra rằng mình thật sự có thể bị Tần Ninh chọc tức chết.

“Ta chỉ đùa một chút thôi”.

Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, lần này quay trở về, ta sẽ sắp xếp thoả đáng, ít nhất, người của ta thì không thể chết được”.

“Nếu như ngươi thật sự muốn thành Thánh, ta sẽ hỗ trợ ngươi, ngươi thấy như thế nào!”

“Được!”

Trấn Thiên Vương gật đầu.

Trà nước đã được bưng lên.

Tần Ninh cười cười, nói: “Nguyệt Nhi, Viên Viên, nước trà này thật không tầm thường chút nào, uống nhiều một chút còn có tác dụng tốt hơn Huyền Đan thất phẩm”.

Nghe thấy vậy, khoé miệng Trấn Thiên Vương giật giật.

Từ lúc nào U Vương lại ưa thích chiếm món hời nhỏ như vậy! Trấn Thiên Vương lại nhìn về phía Tần Ninh thêm lần nữa, nghiêm túc nói: “Được rồi, nói nghe thử xem, rốt cuộc ngươi tới đây để làm cái gì? Ta rất hiểu ngươi, không có việc gì thì không tới điện Tam Bảo”.

“Ta cũng hiểu con người của ngươi, dù gặp phải việc khó khăn thì ngươi cũng không tìm sự giúp đỡ từ người khác, nếu thật sự có chuyện mà ngươi không thể tự giải quyết được, ta cũng không giúp được gì”.

Tần Ninh nhìn về phía Trấn Thiên Vương, cười nói: “Là vì tìm Đan Tiên của các ngươi, Ngô Tử Thương mà đến”.

“Có việc gì?”

Tần Ninh vươn nay, nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, bị Tần Ninh nắm tay, Diệp Viên Viên đỏ mặt.

Chẳng qua là Cửu Chuyển Linh Lung Thể đang dần dần được phóng thích ra, toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Viên Viên có hào quang bắn ra bốn phía.

Một đoá hoa sen chín cánh được ngưng tụ.

Mà ở bên trong đoá hoa sen kia có một viên đan dược màu đen, đập thình thịch giống như là một trái tim thực sự.

“Ngô Tử Thương làm ra chuyện này?”

“Chắc chắn tới chín phần!”, Tần Ninh thản nhiên nói.

Trấn Thiên Vương nhìn về phía Tiên Vũ Sinh.

Tiên Vũ Sinh gật đầu.
Thế nhưng ngay lúc Tiên Vũ Sinh chuẩn bị rời đi lễ tế, một bóng người đã chạy tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.