"Người của Diệp gia chúng ta không dễ giết vậy đâu!"
Bỗng truyền đến một tiếng quát khẽ.
Cả không gian chấn động.
Từng người từng người tựa như con chim ưng màu đen lần lượt xuất hiện.
Diệp gia?
Thương hội Diệp gia?
Giờ phút này, chim ưng màu đen theo tiếng kêu đã đáp xuống dưới.
Một đội người ngựa lập tức xuất hiện.
Trên không trung, nhóm năm người, nhóm ba người ngồi trên lưng hơn mười con chim đang bay, khí thế kinh người.
Mấy người cầm đầu đều có cảnh giới Thiên Nhân.
Ở giữa, trên lưng một con chim, có hai bóng người đang khoanh tay đứng đó, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn về phía Nguyên Hoàng cung rồi lại nhìn Tần Ninh.
Người đứng bên trái hai người kia, ánh mắt mang theo phẫn hận nhắm thẳng Tần Ninh.
Diệp Vô Thanh! Thương hội Diệp gia! Thật sự là thương hội Diệp gia! Tần Ninh…Rốt cuộc là đã đắc tội bao nhiêu người?
Ở Thiên Nam, tứ đại tông môn vây giết.
Bây giờ Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cũng đuổi giết đến đây.
Giờ phút này, cũng không ai quan tâm đến điều đó.
Nguỵ Việt nhìn hai người mới đến, ông ta không nhịn được nhăn mày lại.
“Thương hội Diệp gia, ngũ mạch mạch chủ Diệp Vấn Thương!”
“Lục mạch mạch chủ Diệp Vấn Khôn!”
Nguỵ Việt nhíu mày nói: “Hai người các ngươi tới đây làm gì?”
Lúc này, Diệp Vô Thanh bước ra, chỉ thẳng vào Tần Ninh hét lớn: “Chính là hắn!”
Mà Tần Ninh cũng mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315567/chuong-3318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.