“Vậy không được!”
Cửu Anh nghiêm túc lại: “Tần gia nói khống chế ngươi, giết ngươi thì không được!”
Diệp Khai Nguyên lúc này cặp mắt mang vẻ oán độc.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Cốc Tân Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tiếng đàn này có chút không đúng.
Nàng ta đương nhiên không có suy nghĩ lung tung như Cửu Anh, đánh đàn góp vui?
Nghĩ gì vậy! Trong lòng nàng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm đã là người của Tần Ninh.
Chuyện sớm hay muộn thôi! Chỉ là giây phút này Tần Ninh sẽ không lú lẫn làm mấy chuyện ấy.
Khả năng cực lớn là… e rằng Diệp Viên Viên đã xảy ra vấn đề.
Rốt cuộc là vấn đề gì, nàng ta không nhìn ra, nhưng có lẽ Tần Ninh đã nhìn ra cái gì đó.
Cùng lúc đó.
Dãy núi Thiên Giao.
Một thân ảnh nhếch nhác xuống núi.
Diệp Vô Thanh! Một trong thiên kiêu đương thời của Diệp gia.
Lúc này Diệp Vô Thanh không dám thở mạnh, giống như tia chớp chạy trốn mất.
Mạch chủ thất mạch Diệp Khai Nguyên bị bắt rồi! Đây là sỉ nhục của thương hội Diệp gia! Chuyện này nhất định phải bẩm báo tộc trưởng, nếu không thương hội Diệp gia sẽ xấu hổ mất mặt.
Diệp Khai Nguyên là mạch chủ thất mạch Diệp gia! Mà một bên khác, Thiên Minh Vũ sớm đã sợ hãi chạy ra xa.
Thiên Bảo lâu! Phải có người mạnh hơn ra tay.
Chí ít là trên Thiên Nhân tứ bộ.
Nếu không thì không giết được Tần Ninh.
Hai đại thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315545/chuong-3296.html