Chương trước
Chương sau
Lời vừa dứt, phong chủ Lâu Dục một quyền giết ra.

Keng…

Ánh hào quang lúc này khẽ rung chuyển.

Nhưng vẫn sừng sững không đổ.

Sắc mặt phong chủ Lâu Dục khó coi, ông ta bất đắc dĩ nói: “Xem ra là hết cách!”

“Đừng giả bộ!”

Lộc Phương Thiên Nhân lúc này hừ nói: “Đùa giỡn bọn ta như khỉ, vui sao?”


“Ha ha…”, cung chủ Mục Hàm cười ha ha một tiếng nói: “Chư vị, xin lỗi”.

“Thiên Âm tiên cung mở, quả thật cần phải có người phá Tam Huyền trụ, nghĩ tới nghĩ lui các ngươi là thích hợp nhất”.

“Yên tâm, các ngươi chết rồi, bọn ta chắc chắn sẽ nhớ về đại ân đại đức của các ngươi!”

Lời vừa nói ra, trong trận pháp mọi người hoàn toàn nổi giận.

“Lão tử cần đại ân đại đức của ngươi?”

Một tên cao thủ cảnh giới Quy Nhất giận dữ hét: “Thả bọn ta ra ngoài, nếu không…”

“Nếu không thì như thế nào?”

Phương Hóa Vũ lạnh lùng nói: “Bọn ta đã điều tra tin tức của Thiên Âm cung đến vạn năm nay, bọn ta vẫn luôn quan tâm, bây giờ mở rồi, các ngươi muốn chia phần sao?”

“Nằm mơ!”

“Lòng tham không đáy, chính là tự tìm cái chết!”

“Ha ha…”, lời Phương Hóa Vũ vừa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên.

“Ngươi cười cái gì?”

Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.

“Thật đúng là không biết xấu hổ!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nói như Thiên Âm cung là nhà ngươi mở vậy”.

“Thiên Âm cung này đặt ở đây chính là một nơi mọi người đều đang tìm, các ngươi nói các ngươi cũng đang tìm, vậy ta hỏi các ngươi Thiên Âm cung này là do các ngươi mở sao?”

“Đây chẳng phải là thời gian đã đến, nội bộ xảy ra vấn đề, bản thân tự mở sao!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói cứ như ngươi mua Thiên Âm cung này, người khác không biết còn tưởng rằng ngươi là con cháu đời sau của Âm Vương vậy!”

“Nói hay lắm!”

Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này hừ một tiếng.

Đám người này chính là vô liêm sỉ.

Còn tâng bốc bản thân đạo đức chính trực.

Phương Hóa Vũ nghe thấy lời này, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi lợi hại thôi!”

Lúc này ánh mắt các phe võ giả mang theo căm hận.

Phương Hóa Vũ nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Tần Ninh, hai món vương khí trong tay ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lấy đi!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh cười một tiếng, hắn thản nhiên ngồi xuống, cười nói: “Bọn ta đợi ngươi tới lấy!”

Phương Hóa Vũ nghe thấy vậy cũng không nói nhiều.

Phong chủ Lâu Dục lúc này nhàn nhạt nói: “Được rồi, bọn ta cũng không phí lời với các ngươi nữa”.

“Thiên Âm tiên cung để bọn ta đi vào trước”.

“Vô Lượng Kiếm Tử, ngươi ở lại. Tần Ninh chết thì lấy vương khí!”

“Vâng!”

Lúc này Vô Lượng Kiếm Tử khom người nói.

Bọn họ không cần phá trận pháp.

Người ở bên trong đã chết hết, trận pháp tự phá, Thiên Âm tiên cung đương nhiên hoàn toàn mở.

Bọn họ chỉ cần nhặt vương khí của Tần Ninh là được.

Đồng thời, cung chủ Mục Hàm mở miệng nói: “Khai Sơn Cự Tử, ngươi cũng ở lại đi!”

“Đã hiểu”.

Phương Hóa Vũ gật đầu, Phương Thiên Tử kia lúc này cũng khom người đứng yên giữa không trung.

Tam đại tông môn trên trăm người, lúc này lần lượt rời đi.

Vô Lượng Kiếm Tử! Khai Sơn Cự Tử! Phương Thiên Tử! Ba trong thất tử Thiên Nam.

Lúc này ba phe đứng yên.

“Vương khí chỉ có hai món, ba người bọn ta tới tranh đoạt”.

Vô Lượng Kiếm Tử nói: “Hai vị, đoạt như thế nào?”

“Chờ bọn chúng chết thì đi lấy là được”.
Khai Sơn Cự Tử híp mắt nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.