Chương trước
Chương sau
“Lần này nếu tiến vào Thiên Âm tiên cung, ba người các ngươi có thể chứng đạo Thiên Nhân”.

“Bắt được cơ hội lần này sẽ giương cao danh tiếng của Thập Phương tông ta”.

“Nhị cung chủ yên tâm”.

Một thanh niên bên cạnh Mục Hàm nhàn nhạt nói: “Nhất định ta vào được Thiên Nhân!”

Mà cùng lúc đó ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Lộc Viên Thiên Nhân ở giữa núi rừng lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu ba hướng truyền đến tiếng giao chiến.

Hồng Lưu Thiên Nhân kéo hại vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên đi sang một bên.


“Hai vị, tam đại tông môn quyết định như thế, chỉ sợ lòng không tốt”.

Hồng Lưu Thiên Nhân từ từ nói: “Chúng ta cũng phải thận trọng một chút mới được!”

“Hồng Lưu, ý ông…”, Lộ Phương nghi ngờ không chắc nói.

“Ba phe vây giết ba con huyền thú cấp tám có bao nhiêu nguy hiểm? Bọn họ sẽ có lòng tốt để chúng ta ở đây đợi còn bọn họ đi vây giết huyền thú sao?”

“Hơn nữa chuyện chúng ta làm quá đơn giản, oanh phá ba cột, tiên cung tự hiện!”

“Ta luôn có dự cảm xấu”.

Hồng Lưu Thiên Nhân trầm mặc nói: “Lão phu tung hoành đại lục mấy vạn năm, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cũng không phải ngu xuẩn như vậy”.

Hai người Lộc Phương và Lộc Viên lúc này cùng gật đầu.

“Nếu như vậy đất này tập trung hơn hai mươi người thì để bọn chúng đi cũng được”.

Lộc Phương trầm giọng nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm cũng không phải chúng ta đứng đầu sóng ngọn gió”.

“Được!”

Lộc Viên lúc này nhìn về phía bên kia nói: “Tần Ninh kia đi cùng Vạn Thiên các, người cuả Vạn Thiên các không ở đây…”

“Tần Ninh, chúng ta không dễ chọc được hắn”.

Hồng Lưu Thiên Nhân chầm chậm nói: “Vạn Thiên các hùng mạnh, quan hệ giữa Tần Ninh và Vạn Tử Hàng chúng ta cũng không rõ, không cần phải chọc đến”.

“Tam đại tông môn nếu thật sự muốn tính kế với chúng ta, chắc chắn sẽ ham muốn hai món vương khí của Tần Ninh”.

“Chúng ta xem náo nhiệt mới đúng!”

“Đúng!”

Ba người thảo luận một hồi.

Không bao lâu đã tìm thấy ba vị cao thủ đứng đầu cảnh giới Quy Nhất cửu mạch bảo vệ ba phương.

Bây giờ các phe đều đang đợi.

Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh.

“Không có vấn đề sao?”

Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ nói: “Cứ cảm giác chuyện này quá đơn giản, tam đại tông môn lòng dạ không tốt”.

Tần Ninh cầm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lòng không tốt thì lòng không tốt, không sao”.

Cốc Tân Nguyệt gật đầu.

Ở bên Tần Ninh nàng ta cũng không có gì lo lắng.

Chỉ là có chút cảm giác bị người ta ngấm ngầm mưu tính, vẫn không dễ chịu.

“Vô Lượng Kiếm phái, chém chết huyền thú cấp tám!”

Một tiếng quát từ phương xa truyền tới.

Không bao lâu vang lên tiếng của Khai Sơn cung.

“Khai Sơn cung chém chết huyền thú cấp tám!”

“Thập Phương tông chém chết huyền thú cấp tám!”

Ba âm thanh vừa dứt.

Một giọng nói lại truyền đến lần nữa.

“Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân phá Tam Huyền trụ!”

Lúc này ba vị Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn nhau.

“Phá!”

Hạ lệnh một tiếng.

Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch lần lượt ra tay.

Linh khí gào thét.

Vị trí hơn hai mươi người đang đứng xuất hiện ba cột đá bay lên trời.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.