"Ngươi cứ thu thập lại đàn Phủ Uyên đã rồi nói tiếp, ta thấy có Thiên Nhân xâm nhập, ngươi coi như đạt được đàn Phủ Uyên chỉ sợ cũng sẽ bị người giết chết".
"Còn nữa, Thiên Âm tiên cung có đạo Vương Giả của ta!"
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền trở nên hứng thú.
Đạo Vương Giả!
Đồ tốt!
Nếu một vị cường giả cảnh giới Quy Nhất quan sát đạo Vương Giả thì tốc độ thăng cấp cảnh giới chắc chắn sẽ nhanh đến mức khiến người giận sôi, một khi giác ngộ đều là chuyện đơn giản đến cực điểm.
"Cũng đúng nhỉ, Vương Giả... Còn sống là bảo mà chết cũng là bảo!"
Nghe đến lời này, thân thể Âm Vương run lên.
Cô ta không muốn nói chuyện nữa.
Cái tên này cố ý kích thích cô ta đấy à?
Âm Vương từ từ nói: "Ngươi không động thủ thì bọn họ liền động thủ đấy".
"Không sao, họ không có cơ hội đâu!"
Tần Ninh nói, mười ngón giao nhau, ngón tay hếch lên, Tần Ninh mỉm cười nói: "Hy vọng là Vương khí đàn Phủ Uyên đừng để ta thất vọng".
Một câu rơi xuống.
Mười ngón tay của Tần Ninh có chút uốn lượn.
Tiếng đàn lơ đãng vang lên.
Bỗng nhiên, toàn bộ hải đảo gồm bốn hải đảo kết nối vang lên một khúc.
Tiếng đàn.
Lúc chậm lúc gấp, khi thì như núi cao mây mù, khi thì như biển cả lao nhanh, khi thì như nước suối chảy nhỏ giọt.
Giờ khắc này, tất cả những ai ở trên bốn hải đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315492/chuong-3243.html