Chương trước
Chương sau


Một chữ nói ra, trên cái bè bằng xương mà một mảnh tĩnh lặng.

Ngay cả Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông ở phía xa cũng ngẩn cả người.

Mọi người đều nghĩ họ nghe lầm rồi.

Trợn mắt há hốc mồm.

Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.

“Ngươi nói cái gì?”


Tề Tham Thiên Nhân cười cười, mặc dù là đang cười nhưng nhìn qua lạnh như băng.

“Ngươi cút cho ta!”

Tần Ninh lấy sáo Thụ Thiên giắt ở bên hông ra, cầm trong tay cười nói: “Không cút thì chết!”

Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp! Tần Ninh đang uy hiếp một vị Thiên Nhân.

Vạn Tử Hàng ở một bên hít vào một hơi, thu liễm hơi thở, tùy thời ra tay.

Một vị Thiên Nhân bị nhục mạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ thôi.

Huống hồ là còn ở trước mặt mọi người?

“Không cút đúng không?”

Tần Ninh nhếch miệng cười.

Bàn chân giẫm mạnh một phát vào cái bè bằng xương.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ bè đều rung lắc.

Nguyên bản là sương trắng trong suốt, chồng chất thành một cái bè xương, lúc này đột nhiên ngưng tụ ra từng sợi tơ đen.

Những sợi đen này tràn ngập bên trong cốt tủy, tựa như từ trung tâm tràn lộ ra bên ngoài.

Tần Ninh cầm sáo Thụ Thiên trong tay, một tay phất ra.

Sáo Thụ Thiên phát ra từng tiếng một.

Những sợi tơ màu đen ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một con rắn đen, nháy mắt nhảy đến trước người Tề Tham.

Tề Tham Thiên Nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì con rắn đen kia đã muốn chui vào trong tay áo bào của ông ta.

Tề Tham biến sắc, xuất hiện một sợi khí đen! Lúc này tất cả đều sửng sốt.

Tề Tham Thiên Nhân đã hạ độc trên cái bè xương rồi.

Chuyện xảy ra khi nào?

“Hắc Ngục Kim Lân Xà, hơn nữa đây còn là tinh hoa của trứng rắn ngưng tụ thành độc tố?”

Tần Ninh cười nói: “Không đúng, còn có độc tố của Hỗn Nguyên Hắc Miết, kết hợp cùng nhau, dính vào chắc chắn phải chết!”

“Hẳn là tự ngươi có thuốc giải nhỉ?”

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

“Tiểu tử, lão phu nhớ kỹ người!”

Tề Tham Thiên Nhân dứt lời, hừ một tiếng liền thả người nhảy vào bên trong biển Thiên Âm, biến mất không thấy đâu.

Ba người phong chủ Lâu Dục, nhị cung chủ Mục Hàm cùng với phó tông chủ Phương Hóa Vũ đều thật cẩn thận quan sát mặt biển.

Quỷ mới biết Tề Tham Thiên nhân có đột nhiên xuất hiện lại hay không, cho nên bọn họ cũng giúp một tay.

Một vị cao thủ đan độc, muốn hại bọn họ thật sự rất khó đề phòng! Giờ phút này, ba người Lộc Phương, Lộc Viên cùng với Hồng Lưu Thiên Nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.

Thực lực của người này rất mạnh.

Lần này Tề Tham Thiên Nhân bị ăn một vố đau rồi.

Ba người họ lúc này cũng có tính toán trong lòng, đối mặt với Tần Ninh khách sáo không ít.

Người như vậy càng kỳ dị hơn so với Tề Tham.

Hơn nữa, trong tay hắn thật sự là sáo Thụ Thiên sao?

Là sáo Thụ Thiên, một trong tứ đại vương khí của Âm Vương sao?

Vậy đó chính là vương khí chân chính! Thứ khiến cho vương giả thèm nhỏ dãi, càng miễn bàn đến Thiên Nhân.

Tần Ninh chỉ là cảnh giới Quy Nhất Tam Mạch mà dám nghênh ngang dùng như vậy, không sợ bị người ta đoạt mất à! Cửu Anh nhàm chán gãi đầu nói: “Tần gia, sao lại mặc kệ ông ta như vậy?

“Không giống phong cách của ngươi tí nào!”

“Sáu mạch của ta đang bị phong tỏa, cần dưỡng một thời gian, không nên động thủ”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Phong tỏa sáu mạch cũng là bồi dưỡng sáu mạch, sẽ làm cho chín đường Thiên Mạch càng thêm viên mãn”.

Cửu Anh không nói thêm gì nữa.

Đường tu hành của Tần Ninh nghĩ đến là thấy lạ.
Nó cũng lười hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.