Một chữ nói ra, trên cái bè bằng xương mà một mảnh tĩnh lặng.
Ngay cả Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn Cung, Thập Phương Tông ở phía xa cũng ngẩn cả người.
Mọi người đều nghĩ họ nghe lầm rồi.
Trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
“Ngươi nói cái gì?”
Tề Tham Thiên Nhân cười cười, mặc dù là đang cười nhưng nhìn qua lạnh như băng.
“Ngươi cút cho ta!”
Tần Ninh lấy sáo Thụ Thiên giắt ở bên hông ra, cầm trong tay cười nói: “Không cút thì chết!”
Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp! Tần Ninh đang uy hiếp một vị Thiên Nhân.
Vạn Tử Hàng ở một bên hít vào một hơi, thu liễm hơi thở, tùy thời ra tay.
Một vị Thiên Nhân bị nhục mạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ thôi.
Huống hồ là còn ở trước mặt mọi người?
“Không cút đúng không?”
Tần Ninh nhếch miệng cười.
Bàn chân giẫm mạnh một phát vào cái bè bằng xương.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bè đều rung lắc.
Nguyên bản là sương trắng trong suốt, chồng chất thành một cái bè xương, lúc này đột nhiên ngưng tụ ra từng sợi tơ đen.
Những sợi đen này tràn ngập bên trong cốt tủy, tựa như từ trung tâm tràn lộ ra bên ngoài.
Tần Ninh cầm sáo Thụ Thiên trong tay, một tay phất ra.
Sáo Thụ Thiên phát ra từng tiếng một.
Những sợi tơ màu đen ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một con rắn đen, nháy mắt nhảy đến trước người Tề Tham.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315481/chuong-3232.html