Chương trước
Chương sau


Bọn họ đứng chung lại một chỗ, tạo cho người ta cảm giác như thứ ở đó là một thanh kiếm.

Tựa như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ vậy.

"Vô Lượng Kiếm Phái!"

Vạn Tử Hàng nói: "Có vẻ như tứ bá Thiên Nam đều đến đây...", Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông và Thanh Dương môn, bọn họ chính là tứ bá Thiên Nam.

Bốn tông môn hùng mạnh này không phải là hạng mà năm tông môn như Phục Ma tông và Thôi Sơn tông kia có thể sánh được.

Nói đúng ra là năm tông môn kia gộp lại cũng không mạnh bằng một trong tứ bá.


Lúc này, đám người của Vô Lượng Kiếm Phái cũng bước vào biên giới của biển Thiên Âm.

"Phong chủ Lâu Dục!"

Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu đoàn người kia, Vạn Tử Hàng khiêm nhường chào hỏi.

"Vạn các chủ!"

Lâu Dục, phong chủ đứng đầu một trong bảy phong của Vô Lượng Kiếm Phái.

Ở trong Vô Lượng Kiếm Phái, ông ta gần ngang cơ với phái chủ Vô Lượng Kiếm Thiên Nhân, Kiếm Vô Lương!

"Đã lâu không gặp, có thời gian mời ngươi đến thành Thiên Giao chơi, chẳng biết Vạn các chủ có chào đón ta không!"

"Tất nhiên là có rồi!"

Vạn Tử Hàng khách sáo đáp.

Thực tế, thân phận của Vạn Tử Hàng cũng chả kém cạnh gì Lâu Dục.

Chẳng qua ông ta ở cảnh giới Thiên Nhân, Vạn Tử Hàng vẫn nên tỏ ra khiêm tốn chút thì tốt hơn.

"Người của Vô Lượng Kiếm Phái có thực lực mạnh đấy, xem ra, lần này, Vô Lượng Kiếm Phái quyết tâm phải được".

"Chẳng hay Vô Lượng Kiếm Tử có đến đây không!"

Khi nói ra câu này, trong lòng Vạn Tử Hàng có vài phần lo lắng.

Tần Ninh bây giờ đã phong ấn sáu mạch, sao còn tăng lên được nữa?

Cảnh giới Quy Nhất tam mạch đặt ở đại lục Vạn Thiên cũng không được tính là mạnh.

Thế nhưng hiện tại, tứ bá Thiên Nam đều đã xuất hiện.

Giờ đã thành một vấn đề khác rồi.

Cảnh giới Quy Nhất chẳng còn là mạnh nhất.

Mà là cảnh giới Thiên Nhân mới đúng.

Ở đây, nếu quá huênh hoang, rất dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ khác nhắm vào.

Bản thân ông ta ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, nhưng cũng không thể quá huênh hoang.

Hơn nữa, lúc trước, khi Tần Ninh giết Thanh Dương Linh Tử, Tứ đường chủ của Thanh Dương môn, Thanh Khai Viễn đã cắm đầu tháo chạy.

Nhưng nếu ông ta báo cho ba vị đường chủ khác, đến lúc đó mới thật phiền phức! Lúc này, Vạn Tử Hàng nghĩ đến rất nhiều điều.

Còn Tần Ninh lại không nghĩ nhiều như vậy.

Ai tới gây chuyện! Giết! Đơn giản vậy thôi!

Hắn đến đây chỉ để tìm kiếm đàn Phủ Uyên.

Ngươi không trêu chọc ta, ta mặc kệ ngươi.

Ngươi trêu chọc ta, ta cũng mặc kệ ngươi.

Thế nhưng ngươi chọc giận ta thì khác, vậy đành xin lỗi.

Giết! Mọi việc chỉ đơn giản vậy thôi!

Từ trước đến nay, Tần Ninh vẫn luôn làm vậy.

Đúng lúc này, một ai đó đã đến.

Rừng Thiên Âm rất rộng lớn, nhưng mọi người lại không phát hiện ra báu vật gì quá quý hiếm, chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người khác xuất hiện.

Khai Sơn cung! Người dẫn đầu nhóm của Khai Sơn cung có phong thái không tầm thường, người nọ thấy Vạn Tử Hàng, bèn tiến đến lịch sự chào hỏi.

"Khai Sơn cung, tam đại cung chủ!"

"Đại cung chủ Hứa Thiên Phong, đồng thời cũng là người đứng đầu Khai Sơn cung!"

"Vị kia chính là nhị cung chủ Mục Hàm!"

"Và tam cung chủ Vương Hiên!"

Vạn Tử Hàng lần lượt giới thiệu cho Tần Ninh biết.

Ông ta không có ý định giới thiệu cho Tần Ninh biết.

Thật ra ông ta muốn nói cho Tần Ninh biết một điều.
Những vị này đều là Thiên Nhân, đừng có trêu chọc bọn họ, dính vào rồi sẽ mang đến phiền phức lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.