“Khiêu khích này là Tần Ninh nói ra trước, sao vậy, Vạn các chủ cảm thấy là Thanh Dương môn bọn ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu?”
Nghe đến đây, trong lòng Vạn Tử Hàng thầm mắng một câu: Ngu ngốc!
Lão tử lo lắng Thanh Dương Linh Tử bị Tần Ninh giết.
Đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!
Còn lo lắng cho Tần Ninh?
Tần Ninh diệt ngũ đại tông môn, cảnh giới Quy Nhất bát mạch cũng đã từng giết rồi.
Thanh Dương Linh Tử khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lảo tử muốn tốt cho ngươi, ngươi còn cười.
Vạn Tử Hàng lúc này chẳng buồn lên tiếng.
Ngu xuẩn!
Ngu xuẩn đến đáng sợ!
Bùm…
Lúc này một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Thân ảnh Tần Ninh lui về phía sau, khí tức lơ lửng.
Thanh Dương Linh Tử lúc này tay nghề thành thạo.
“Xem ra quả nhiên ngươi chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!”
Thanh Dương Linh Tử đứng ngạo nghễ giữa không trung, giễu cợt nói.
“Đắc ý như vậy, nói hay giống như ngươi giết được ta vậy!”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Nếu không giết chết được, vậy thì nói ít đi, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đột nhiên không giữ được!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thanh Dương Linh Tử lạnh lùng.
“Thứ mạnh miệng”.
“Mạnh miệng? Thực lực lão tử mạnh hơn đấy!”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng.
Trong nháy mắt, hai đường thiên mạch mở ra.
Thanh Dương Linh Tử lại cười nhạo không thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315466/chuong-3217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.