Chương trước
Chương sau
Tam đệ ngày càng trưởng thành!

Có lẽ bản thân hắn ta cũng nên đoàn tụ với người nhà.

Về chung với cha và nhị đệ.

Đại lục Vạn Thiên này sẽ là thiên hạ của tam đệ, đủ để cho tam đệ thể hiện khát vọng của mình.


Mà cùng lúc đó, trên không trung có một vài con huyền thú vụt qua, đi về phía thành Thiên Giao.

Giờ phút này, tại một tòa lầu các được dựng trên lưng một con chim đại bàng đang bay qua.

Mặc dù là trên tầng hai nhưng lông tóc của con chim này đã ngăn cản được sức gió, cho dù tốc độ có nhanh đến mức nào thì cũng không cảm thấy chút gió nào.

Giờ phút này, ở vị trí lộ thiên trên tầng hai, có một thanh niên ngồi yên ổn.

Bên người có mười lăm mười sáu tì nữ dáng người xinh đẹp, trẻ tuổi tỉ mỉ hầu hạ.

Mà dần dần, ánh sáng vốn dĩ đang tươi tắn đột nhiên lại sầm xuống như có mây đen che trời.

Một con chim đại bàng có vẻ hung hãn lúc này bay ngay phía trên con chim đại bàng kia.

"Ha ha, Thôi Huyễn công tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn tiêu dao tự tại như cũ nhỉ!"

Con chim đại bàng hung hãn kia, nhìn kỹ thì thấy bộ lông toàn thân đều phiêu lãng theo gió.

Hơn nữa, bên trên thân thể to lớn có mấy chục thân ảnh đứng vững.

Một thanh niên giờ phút này đạp trên đỉnh đầu con chim, cười tủm tỉm nhìn về đoàn người ở phía dưới.

"Thôi Huyễn công tử, đại bàng Man Huyết này của ta được bắt từ vùng Tây Mạc đến, trời sinh tính cao ngạo, không muốn khuất phục, chắc không làm ngươi sợ đâu nhỉ?"

Thanh niên mặc một bộ đồ đen, mặt mỉm cười, nhưng hốc mắt có chút lõm, khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái.

"Phục Nguyên Hằng, Phục Ma tông các ngươi thật đúng là phách lối thành quen!"

Người được gọi là Thôi Huyễn nằm trong nhóm mỹ nhân, không nhúc nhích, lười biếng nói: "Thế nào. muốn cùng ta đánh một trận không?"

"Thôi, ta cũng không dám", Phục Nguyên Hằng lắc đầu nói: "Nghe nói Thôi Huyễn công tử ngày trước đã mở ra Thiên Mạch thứ hai, đạt cảnh giới Quy Nhất nhị mạch, đột phá ghi chép của Thôi Sơn tông các ngươi, thật là mạnh mẽ, ta cũng không phải đối thủ".

"Vậy ngươi ở đây diễu võ dương oai cái gì?"

Phục Nguyên Hằng nghe đến lời này thì cười nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Súc sinh này trời sinh tính tình kiêu ngạo bất tuân, ta không khống chế nổi!"

"Không khống chế được thì ta giúp ngươi một chút nhé?"

Thôi Huyễn giờ phút này lạnh nhạt nói.

"Nghe nói Thôi Sơn tông có thú cưỡi là đại bàng Liệt Diễm, thuộc loại bạo liệt số một, cũng thuộc loại cuồng bạo số một, ta cũng muốn được tìm hiểu chút chút?"

Phục Nguyên Hằng cười nói.

"Ngươi muốn cho con đại bàng Man Huyết kia của ngươi đánh một trận với đại bàng Liệt Diễm của ta sao?"

"Vậy thì lại không thú vị rồi!"

Phục Nguyên Hằng cười nói: "Nhìn thấy con đại bàng phía trước kia không?"
"Tựa hồ là... đại bàng U Minh?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.