Tần Sơn tái mặt, nắm chặt tay.
Tần Ninh giờ phút này lại vỗ vai Tần Sơn, mỉm cười.
"Vậy không biết ngươi có thể nhìn thẳng ta không?"
Tần Ninh bước ra, khí tức linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ hiện ra không thể nghi ngờ.
Lý Mệnh Vũ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Ngươi là người phương nào?"
"Là đệ đệ của người tàn phế mà ngươi vừa nói đấy, Tần Ninh!"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ta thấy ngươi cũng là linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ, đánh với ta một trận đi, ngươi dám không?"
Lời này vừa nói ra, Lý Mệnh Vũ hơi hơi lui chân lại.
"Hừ, có đại quân của Đoạt Mệnh cung ở đây, ta cần gì phải một đối một với ngươi?", Lý Mệnh Vũ líu ríu đáp.
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại là cười nhạo một tiếng: "Vô dụng!"
"Ban nãy nói hay lắm mà, hiện tại sao lại không dám nữa?"
Tần Ninh cười lạnh một tiếng: "Không dám cũng đừng nói nhảm, ở đây oai oai cái gì?"
Dăm ba câu khiến cho sắc mặt của Lý Mệnh Vũ càng thêm khó coi.
Hắn ta đương nhiên không dám giao thủ với Tần Ninh.
Đoạt Mệnh cung không phải là chưa nhận được tin tức.
Xích Vân Thiên đã chết trong tay Tần Ninh.
Mặc dù không rõ vì sao linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ lại có thể đánh giết Vạn Nguyên Thánh Nguyên, thế nhưng Tần Ninh thật sự làm được.
Hắn ta cũng không dám lấy mạng sống của chính mình ra đùa.
"Tần công tử tuổi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315232/chuong-2983.html