“Nói cho bọn họ nhất định không được kích động, Lôi Sơn tông đã mất, nhưng nếu bọn họ không chết, sớm muộn gì Lôi Sơn tông cũng có thể làm lại từ đầu!”
“Tông chủ…”
Giờ phút này Ôn Như Ngọc khóc không thành tiếng.
Tam Lôi Thần của Lôi Sơn tông!
Lôi Hàn Sơn!
Ôn Như Ngọc!
Tần Sơn!
Ba người này là Tam Lôi Thần rất nổi tiếng của Lôi Sơn tông, tương lai của Lôi Sơn tông.
Có điều đây chỉ là thứ mà người ngoài nhìn thấy.
Trên thực tế, danh tiếng của Tam Lôi Thần là do tông chủ dìu dắt nhiều hơn.
Cho dù là Ôn Như Ngọc hay là Tần Sơn đều được Lôi Vô Song tự tay dạy bảo.
Phần ân tình này, Ôn Như Ngọc nhớ rất rõ ràng.
“Bọn họ đều rất ổn…”
Ôn Như Ngọc nghẹn ngào nói cho Lôi Vô Song tất cả mọi chuyện.
“Đừng để ông ta nói chuyện, nếu nói thì sẽ chết đấy…”, lúc này Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là độc ác, loại Ngão Xỉ Ác Hồn Trùng này mà các ngươi cũng có thể tìm được?”
Nghe thấy Tần Ninh nói vậy, mặt Đại trưởng lão xám xịt như tro tàn.
“Tần Ninh!”
Sắc mặt Đại trưởng lão lạnh lẽo, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là sự lạnh lẽo, dữ tợn, đáng sợ trên mặt Đại trưởng lão lại đột nhiên hóa thành nụ cười ha ha vô cùng tùy tiện.
“Tần Ninh, ngươi xong đời rồi!”
Sự chuyển biến trong nháy mắt khiến Chân Vũ Phàm, Ôn Như Ngọc đều sững sờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315216/chuong-2967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.