Trên ngọn núi cao vời vợi, có một tòa đạo quán trơ trọi đứng sừng sững ở đỉnh núi.
Giữa dãy núi kéo dài bất tận lại có một đạo quán, thật là vô cùng đặc biệt.
Lúc này, dưới đạo quán, ở chân núi.
Xuất hiện hai người.
"Quan chủ, chúng ta tới đây làm gì?"
Một người thanh niên dõi mắt nhìn về phía ngọn núi cao vời vợi, hoang tàn không một bóng người, không kiên nhẫn, lẩm bẩm nói.
"Đừng lên tiếng!"
Đứng trước người thanh niên là một người đàn ông mặc quần áo đạo sĩ, cả người toát lên khí chất không màng đến thế gian trần tục.
Người đàn ông sùng kính nhìn về tòa đạo quán cô độc lẻ loi trên đỉnh núi kia.
"Đệ tử là Cực Sinh Bi, nay đến đây mong được bái kiến tiền bối".
Ngươi thanh niên kia thấy quan chủ nhà mình cung kính như vậy thì cũng khiêm nhường cúi đầu.
Quan chủ.
Chính là người đứng đầu đạo quán Thái Cực, là vị Vương Giả có uy danh hiển hách, vang xa ở đại lục Vạn Thiên.
Nay lại dẫn mình đến một ngọn núi hoang vắng, cúi đầu, vô cùng kính trọng trước một tòa đạo quán.
Điều này đủ để biết rằng người nào đang sống ở trong đạo quán đó.
Cực Sinh Bi nói xong, trên ngọn núi không có giọng nói nào đáp lời.
Cực Sinh Bi không mấy để tâm, nói: "Mấy ngày trước, ở phía tây đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt Lan xảy ra việc tranh chấp giữa vài vị Vương Giả, nghe nói hình như là người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315171/chuong-2922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.