Hoàng Nhất Lôi chính là Lôi Vương.
Thực lực của ông ta ở cảnh giới Vương Giả nên rất khó chết.
Dẫu có là Vân Vương thì cũng phải gặp vô vàn khó khăn khó khăn khi giết Lôi Vương.
Thế mà ông ta lại... xém chết dưới tay Tần Ninh sao?
Nhìn thấy ánh mắt không phục của Hoàng Nhất Lôi, Đế Lâm Thiên bình thản nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể giết hắn được à?"
"Mặc dù không còn Vạn Thể Thiên Văn, tượng Thanh Nguyệt, nhưng mánh khóe thủ đoạn của kẻ này không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra nổi đâu".
Lúc này, vẻ mặt Hoàng Nhất Lôi ủ dột, không dám phản bác nửa lời.
Trước kia, nếu không có các chủ thì sẽ ra sao, quả thật ông ta đã cảm giác được uy hiếp trí mạng rồi.
"Được rồi, việc này chấm dứt ở đây".
Đế Lâm Thiên chậm rãi nói: "Về phía sáu thế lực lớn của Đông Lan, Tây Lan và Nam Lan, cứ thả bọn họ đi".
"Chỉ cần Thanh Ninh các không hồ đồ thì sẽ không làm gì bọn họ đâu".
Đế Lâm Thiên thong dong khoanh tay đứng đó, không mở miệng nữa.
Mặt trời xuống núi ở đằng tây, chiếu rọi năm con người, năm cái bóng in trên mặt đất, kéo dài về sau.
Lúc này, tứ đại các vệ cũng trầm mặc không nói lời nào.
Lần này, Thiên Đế các ra tay với Thanh Ninh các quá nóng vội rồi.
Hơn nữa, các chủ đến bước này mà chỉ im lặng thôi.
Cách làm này rất quái lạ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315169/chuong-2920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.