Hoàng Nhất Lôi híp mắt, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người lúc này một luồng khí tức vô hình va chạm nhau giữa không trung.
Một khắc sau, một đường khí tức mạnh mẽ, không ngừng giải phóng.
Bốn phía Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả sáng rực, dần dần nghiền ép xuống.
Lúc này Tần Ninh kiên quyết bất động.
“Nghiền ép hơi thở Vương Giả… ta cũng có…”
Lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, từng đường khí vàng xanh lúc này giải phóng ra.
Hơi thở Vương Giả!
Trong nháy mắt, giữa không trung, hai hơi thở Vương Giả cắn xé, đánh nhau.
Hai hơi thở Vương Giả mạnh mẽ kia lúc này giống như hội tụ thành long hổ, cắn xé tranh đấu.
Thiên địa vào thời khắc này biến sắc.
Bên trong toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan, khắp nơi tràn ngập uy áp khiến người ta hít thở khó khăn.
Cho dù là ở xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể cảm thấy bên trong dãy núi Nguyệt Lan.
Giống như trời đất lúc này rung chuyển.
Đây chính là Vương Giả!
Động một cái.
Kinh thiên động địa.
Lúc này mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hoàng Nhất Lôi chính là cảnh giới Vương Giả, ngưng tụ hơi thở Vương Giả, cũng không kỳ lạ.
Nhưng Tần Ninh… hơi thở Vương Giả lấy từ đâu ra?
“Hơi thở U Vương!”
Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lúc này mang một tia không thể tin nổi.
Lúc này Tần Ninh cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời”.
Ở trước người hắn, một cây trường kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315151/chuong-2902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.