Mạc Lực Hành lúc này mở miệng: "Nơi này là do chúng ta phát hiện trước".
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Vậy sao các ngươi không lấy từ trước đi?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người hơi biến đổi.
"Nơi này là các ngươi phát hiện trước, lúc ấy ta cũng không ngăn cản các ngươi lấy chúng mà".
"Còn thứ này... là ta phát hiện, thuộc về ta mới đúng chứ?"
Giờ khắc này, Thánh Quang Thần Tử, Mạc Lực Hành, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên đưa mắt nhìn nhau.
"Xem ra Tần công tử đang chuẩn bị cướp đoạt đồ của chúng ta?", Thánh Quang Thần Tử lúc này chinh nghĩa nói: "Mọi người một viên, vừa vặn phân chia, Tần công tử cũng đừng nên ngang ngược không biết lý lẽ!"
"Đúng vậy, cướp đoạt như vậy không khỏi quá bá đạo đi?"
"Tần công tử, Tây Ninh Các tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đến mức có thể khinh thường bọn ta đâu".
Mấy người lúc này lần lượt chêm lời.
Từ từ, gần trăm người vây Tần Ninh lại.
Tần Ninh lúc này lại mỉm cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Cười các ngươi đúng là diễn sâu!"
Tần Ninh cười nói: "Muốn cướp đoạt thì nói thẳng".
"Nếu ta không đến chỗ này, các ngươi căn bản không thể đạp nổi một chân vào trong hồ, cho dù thánh quả có ở đây thì các ngươi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn".
"Muốn cướp thì động thủ luôn cho nhanh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bốn người Thánh Quang Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315034/chuong-2785.html