Lý Nhàn Ngư không nghĩ nhiều như vậy, cứ đi ra phía trước.
Trực tiếp tung ra một quyền.
Ầm ầm ầm...
Lúc này ngọn núi xuất hiện một vết nứt.
Ngọn núi cao trăm trượng dần dần nứt toác.
Tro bụi bay lên đầy trời.
Mà lúc này từng bóng người đều dừng lại.
Giống như là ảo thuật, ngọn núi sụp đổ, một cung điện xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thuật che mắt!
Ngọn núi đó căn bản không phải là núi.
Chẳng qua là thuật che mắt mà thôi.
Thế mà ngay cả hai người cảnh giới Vạn Nguyên thiên nguyên cấp bậc chúa tể một phương trong số bọn họ đều bị lừa.
Đây chính là bản lĩnh của Thiên Nhân sao?
Lúc này Tần Ninh cũng không nhiều lời, cất bước vào trong.
Mà Thạch Cảm Đương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lần này sư tôn không lừa người ta nữa.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Vất vả cho tiểu sư đệ rồi”.
Sau đó, một đoàn người nhấc chân đi vào trước cửa cung.
Toàn bộ cung điện dài rộng hơn ngàn mét, đại điện cao nhất phải đến tận ba trăm mét.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy chục tòa cung điện tụ tập cùng một chỗ, ngưng tụ thành một dãy cung điện.
Tần Ninh đi đến trước cửa cung, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ngay lập tức trên cửa chính xuất hiện từng luồng ánh sáng.
Từng kiếm văn ngưng tụ.
Trọn vẹn chín mươi mốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315010/chuong-2761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.