Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt Huyền Ngạn bảo chủ tái xanh.
“Ngươi...”
“Mọi người!”
Huyền Ngạn bảo chủ còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã nhìn xung quanh, nói: “Có người không định thực hiện lời hứa, các vị nói nên làm cái gì đây?”
Hắn vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.
Ai cũng không muốn đắc tội Huyền Vũ Bảo.
Thế nhưng cũng không có ai muốn đắc tội Tây Ninh các cả.
Bây giờ, người sáng suốt đều đã nhìn ra.
Tây Ninh các do Tần Ninh cầm đầu.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Doãn Tinh Vũ và Xương Huy, không khó để nhận ra điều này.
Tần Ninh nhìn thấy xung quanh không có ai mở miệng, cũng không thấy bất ngờ lắm.
“Ta là người không thích quanh co lòng vòng”.
“Nếu ta đã có thể mở cánh cửa này ra thì cũng có thể đóng lại”.
“Nếu hôm nay mọi người muốn tiến vào, đơn giản thôi, Huyền Tử Chẩm phải chịu bốn mươi cái tát, đánh xong ta sẽ mở cửa cho mọi người tiến vào núi Thanh Nguyệt tìm cơ duyên!”
“Nếu Huyền Tử Chẩm không đồng ý, vậy ta sẽ rời khỏi đây”.
“Mọi người muốn giữ ta lại thì cũng phải nhìn xem Vân Vương của Thanh Ninh các có đồng ý hay không”.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta nói có thể vào Thiên Nhân đạo tràng thì sẽ có thể vào, ta nói vào không được, Thiên Nhân có tới cũng vô dụng”.
Sau khi nói xong vài câu đơn giản, Tần Ninh lại nhìn bốn phía.
Không phải Huyền Tử Chẩm cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315003/chuong-2754.html