Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nhìn về phía Tần Ninh.
Nàng quá quen thuộc với kiểu chữ của Tần Ninh.
Như rồng bay phượng múa, nói dễ nghe chút là chữ thảo.
Nói không dễ nghe một chút… chính là gà bới!
Tần Ninh ho khan một cái, nói: “Chữ là chữ của ta, nhưng không phải là ta viết, chắc là tên nhãi kia bắt chước khắc vào”.
Trong lòng Tần Ninh có chút ngượng ngùng.
Dù sao cũng là cấp bậc Đại đế.
Chữ này viết ra quả thật không sao dễ nhìn.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy kiểu chữ kia, lẩm bẩm nói: “Xấu quá!”
Bùm!
Một đường chùy nặng hạ xuống, Lý Nhàn Ngư kêu á một tiếng, nhìn về phía Thạch Cảm Đương bên cạnh.
Đánh ta làm gì?
Nói không sai đâu!
Chính là rất khó nhìn!
Chỉ là đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Tần Ninh lướt tới giống như muốn ăn thịt người.
Lý Nhàn Ngư ngây ra.
Mẹ kiếp!
Không phải là sư tôn viết đấy chứ?
Lúc này mọi người nhìn phía hai bên cửa.
“Thanh Phong Như Cầm!”
“Nguyệt Diệp Xuất Ninh!”
Hai câu này có thể nói không hiểu.
Mấy người cũng không để ý.
Cửa mở ra, làm thế nào mở cửa mới là điều mọi người nên suy nghĩ bây giờ.
Vào lúc này mọi người đứng dậy.
Họ vây xung quanh, cẩn thận nghiên cứu.
Tần Ninh đi đến một bên cửa lớn.
“Thanh Phong Như Cầm, Nguyệt Diệp Xuất Ninh…”, Dương Vũ Huyên cười, nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử xem, hai chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314986/chuong-2737.html