Chương trước
Chương sau
Nghe Huyền Ngạn bảo chủ nói thế, vốn dĩ mấy bên định so đo thì đều do dự một chút rồi không nói cái gì nữa.

"Sao có thể vậy chứ?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tần Ninh lúc này đứng ở nhóm của Tây Ninh Các, cười nói: "Chúng ta cả bảy bên đều có huyền trận sư xuất thủ mà Nhật Nguyệt Thiên không có, đó không phải là ngồi chờ xem kịch hay à?"

Nghe đến lời này, ánh mắt của mấy vị tông chủ đều đổ dồn vào Tần Ninh.


Huyền Tử Chẩm ở trong nhóm người nhìn một thanh niên bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Đại ca, chính là hắn - Tần Ninh, hắn rất lớn lối!"

Huyền Tử Chẩm bây giờ vẫn ghi thù việc bị Tần Ninh cho người đạp xuống.

Chuyện này đã truyền đi mấy ngày.

Một thanh niên áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú bên cạnh hắn ta khẽ gật đầu.

Giờ khắc này, Huyền Ngạn bảo chủ nhìn Tần Ninh, ngạc nhiên nói: "Không biết vị này chính là..."

"Tần Ninh!"

"À, công tử Tần Ninh", Huyền Ngạn bảo chủ mở miệng nói: "Ngươi có thể đại diện cho Tây Ninh Các sao?"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy không chút do dự mà gật đầu.

Huyền Ngạn bảo chủ cả kinh trong lòng.

Người thanh niên này dường như có thân phận không đơn giản!

"Đã như vậy thì không biết công tử Tần Ninh có ý kiến gì?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh đi ra nhìn mọi người.

"Lần này tám bên chúng ta là tám bên mạnh nhất trong tất cả các thế lực đến nơi này, bên đều có cảnh giới Vạn Nguyên tọa trấn, cho nên mỗi bên đều có quyền lên tiếng".

"Nếu huyền trận sư của bảy bên chúng ta xuất thủ mà Nhật Nguyệt Thiên không ra tay, vậy có phải là không quá công bằng hay không?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Vừa rồi mấy người kia cũng muốn so đo.

Thế nhưng Huyền Ngạn bảo chủ vừa mở miệng, mọi người im lặng không lên tiếng đành, đồng ý.

Không có điều gì lạ thường?

Không có gì mới là lạ đấy!

Nhật Nguyệt Tùng của Nhật Nguyệt Thiên lúc này mở miệng nói: "Không biết Tần công tử có ý gì?"

Nhật Nguyệt Tùng đã bắt đầu thấy khó chịu về Tần Ninh.

Huyền Ngạn đều không nói cái gì mà thằng nhóc này... lại chen vào nói.

"Ý của ta rất đơn giản, nếu chưa đi vào Thiên Nhân đạo tràng, mọi người hợp lực mở ra, đương nhiên phải công bằng".

"Tất cả mọi người đều phải góp sức".

Nhật Nguyệt Tùng hừ một tiếng: "Chúng ta không có huyền trận sư".

"Ta không điếc, ban nãy có nghe thấy".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Các ngươi không có thì bảy vị huyền trận sư cũng không thể vô công xuất thủ được".

"Thiếu đi một người thì bảy vị sẽ phải tốn thêm chút sức nữa, ta thấy hay là Nhật Nguyệt Thiên các người cho bảy vị đại sư chút thù lao đi!"

"Hợp tác mà, hoặc là xuất lực hoặc là bỏ tiền, Huyền Ngạn bảo chủ thấy ta nói có đúng không?"

Tần Ninh chỉ nói vài ba câu đã thể hiện rõ ý.

Nhật Nguyệt Thiên không góp người thì cũng phải trả thù lao chứ.

Tần Ninh lại nói: "Huyền Ngạn bảo chủ, mấy vị này cũng đều là huyền trận sư cấp năm, người của đại lục Vạn Thiên cũng phải gọi một tiếng đại sư!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.