Chương trước
Chương sau
"Sư phụ bảo các người ném thì cứ ném đi, trời sập xuống có sư phụ ta đỡ, các người sợ cái gì?"

Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: "Cái loại không biết nói chuyện này thì khỏi phải nói nhảm với hắn ta, cứng rắn xử lý là tốt nhất".

Huyền Tử Chẩm lúc này hừ nói: "Ta chỉ bảo các người nhường đường mà thôi!"

"Phi!"

Thạch Cảm Đương mắng: "Nhường đường mà không biết nói tiếng người sao? Ngoan ngoãn nói một câu xin nhường một chút thì khó khăn thế à?"


"Chó khôn không cản đường là cái gì?"

Thạch Cảm Đương lười lời nói nhảm, nhìn Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy, nói tiếp: "Dương Phong Vân làm việc thế nào vậy? Bảo các người đến, bảo các người làm gì, các người còn nhớ không?"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy khẽ cắn môi.

Mặc kệ.

Dù sao Tây các chủ nói Tần Ninh bảo sao thì phải làm vậy.

Trời sập xuống cũng không phải lỗi của bọn họ.

Hai bóng người lóe, lên xuất hiện ở phía dưới Huyền Tử Chẩm.

"Cút xuống phía dưới!"

Hai người lúc này cũng là nổi giận trong lòng.

Mỗi người một cước, trực tiếp đá Huyền Tử Chẩm xuống phía dưới.

Thằng nhãi này tự cho là có danh tiếng cao ở trong Huyền Vũ Bảo nên dám kiêu ngạo với Tây Ninh Các bọn họ?

Kiêu ngạo cái đếch gì?

Phịch một tiếng, Huyền Tử Chẩm rơi xuống đất.

Đám người Huyền Vũ Bảo trên cầu thang giận mà không dám nói gì.

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy cũng đều là bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên, cấp bậc Thánh Nguyên.

Bọn họ không phải là đối thủ.

Tần Ninh lúc này nhìn qua hai người.

"Nếu như không dám làm thì chớ đi theo ta, ta đây biếng nhác đã quen, có đôi khi tâm tình không tốt muốn đánh người, mà tâm tình tốt cũng muốn đánh người!"

Nghe đến lời này, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy đều cúi đầu.

Bọn họ biết Tần Ninh không hài lòng.

Dương Phong Hoa cùng Dương Vũ Huyên thấy vậy, vẫn chưa nhiều lời.

Hai bọn họ là con của Dương Tử Nghiệp, lớn lên từ Nam Ninh Các.

Một trong tứ các phụ thuộc Thanh Ninh Các, là bá chủ Trung Lan.

Đối với Tứ Lan các, bọn họ cũng không có bao nhiêu ấn tượng.

Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn, bọn họ biết.

Ông nội của mình là Vương Giả.

Bọn họ không cần sợ điều gì.

Không được gây sự nhưng cũng không sợ rắc rối!

Dương Vũ Huyên đi tới phía sau, nhìn Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền: "Hì hì, Doãn phó các chủ, Xương phó các chủ, ta hảo tâm nhắc nhở hai người này, Tứ thúc ta nói hai người làm gì thì cứ làm như vậy đi".

Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy hơi sững sờ.

Dương Vũ Huyên cười nói: "Cha ta cùng ông nội ta cực kỳ khách khí với vị Tần công tử này đấy!"

Lời này vừa nói ra, Doãn Tinh Vũ cùng Xương Huy biến đổi sắc mặt.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.