Giờ phút này, Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Thạch Cảm Đương cũng hơi ngây ra.
“Ngươi... Thật sự là Thạch thúc thúc? Làm sao... Làm sao lại trẻ như vậy?”
Dương Tử Nghiệp không dám tin.
Lúc trước Thạch Cảm Đương đâu có trẻ thế này.
“Đây là biện pháp của sư công ngươi, bây giờ nhìn tên nhóc này chỉ có hơn ba mươi tuổi, cảm giác cha ngươi còn già hơn, nếu rảnh rỗi không chuyện gì thì phải gần gũi với sư công ngươi hơn một chút!”
Thạch Cảm Đương thật thà dạy bảo.
“Bị người ta bắt tám vạn năm, mỗi ngày đều luyện đi luyện lại, trẻ ra cũng là hiếm thấy, còn không biết xấu hổ nói vậy sao?”
Một giọng nói lười biếng vang lên.
“Sư tôn!”
“Sư công!”
Một bóng người xông tới.
Chính là Dương Tử Nghiệp.
Dương Tử Nghiệp nhìn thấy Tần Ninh thì vô cùng kích động.
Ông ta chỉ gặp Tần Ninh từ khi còn nhỏ.
Lúc đó Tần Ninh đã mạnh đến mức nổi tiếng khắp đại lục Vạn Thiên rồi.
Đây mới là phong thái của kẻ mạnh.
“Tiểu Tử Nghiệp?”
Tần Ninh nhìn về phía Dương Tử Nghiệp, không nhịn được nói: “Chỉ chớp mắt mà ngươi cũng đã trưởng thành”.
“Sao chỉ có mỗi trưởng thành được, tên nhóc này còn có hai đứa con xấp xỉ tuổi của sư tôn bây giờ đấy”.
“Ồ?”
Tần Ninh cười nói: “Ở đâu?”
Nói đến đây, Dương Tử Nghiệp lại quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
“Sư công, Tử Nghiệp van cầu người hãy cứu con của ta”.
Lúc này vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314959/chuong-2710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.