Chương trước
Chương sau
Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Những Ma tộc này không thể tùy ý xuất hiện từ bất kỳ đại lục nào, giống như chỉ xuất hiện ở đại lục chỉ định đặc biệt, nếu không đã sớm đánh lên mặt đất rồi”.

“Các thế lực lớn đối với thế giới khác cũng giữ bí mật, không hề nhắc tới”.

“Cho nên bây giờ số người biết đại lục Vạn Thiên vẫn tương đối nhỏ”.

Tần Ninh nghe thấy vậy, mở miệng nói: “Nhưng có biết các chủ của Thiên Đế các là ai không?”

Dương Thanh Vân lắc đầu, sau đó cẩn thận nói: “Hơn nữa, bên trong Thiên Đế các… không chỉ có một vị vô địch Vương Giả”.


Lời vừa nói ra, ánh mắt Tần Ninh khẽ thay thay đổi.

Vương giả!

Vô địch chân chính trên đời, vua của đại lục Vạn Thiên.

Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, địa vực mênh mông, hơn hàng vạn vùng đại lục, Vương Giả sinh ra cũng chỉ một trăm người mà thôi.

Thậm chí có thời điểm, một vạn năm cũng sẽ không xuất hiện một vị vương giả.

Thưa thớt, mạnh mẽ, cảnh giới Vương Giả chính là vô địch tuyệt đối.

Thiên Đế các có một người đã khủng khiếp rồi, bây giờ… lại không chỉ có một.



“Vết thương trên người ngươi không thích hợp động võ nhiều!”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, căn dặn: “Thời gian tới ta sẽ quan sát tỉ mỉ động tĩnh của Thiên Đế các”.

“Bây giờ Thiên Đế các đối với ta cũng tương đối quen thuộc, đoán chừng sẽ chú ý đến ta”.

Dương Thanh Vân nghe đến đây, vội vàng nói: “Vậy ta bảo huynh muội hai người Sở thị đi theo sư phụ”.

“Cứ đi cùng ngươi đi, ngộ nhỡ thật sự có một vị Vương Giả đến, hai người bọn họ cũng có thể ngăn cản”.

Dương Thanh Vân gật đầu.

“Hơn nữa nếu thật sự có Vương Giả muốn giết ta, cũng không ai có thể giết được ta, đúng không lão Ô Quy?”

Lúc này Tần Ninh đột nhiên cười nói.

“Ha ha…”

Một tiếng cười ôn hòa và tang thương vang lên.

Trên mặt bàn, bên cạnh ly rượu xuất hiện một con rùa đen.

Con rùa đen kia lớn chừng bàn tay, toàn thân màu xanh đen, trên mai rùa có từng đường tế văn, nhìn kỹ lại thì cũng không có gì khác biệt với một con rùa đen nhỏ bình thường.

Ngoại trừ trên mai rùa kia, một vết nứt thoạt nhìn có chút nổi bật.

Hơn nữa đôi mắt lại hết sức khác biệt.

Hiện lên kim mang đặc biệt.

“Kim Nhãn Thạch Quy thật đúng là có thể sống, lão bất tử ngươi bao giờ mới chết?”

Tần Ninh cười híp mắt nói.

Lúc trước hắn cảm giác được sự tồn tại của Kim Nhãn Thạch Quy.

Đây cũng là sức mạnh của hắn.

Cho dù là cảnh giới Thiên Nhân cũng không thể giết được hắn.

Kim Nhãn Thạch Quy, huyền thú cấp chín.

Có thể nói là cấp bậc đứng đầu trong huyền thú.

Đương nhiên, lão Ô Quy này điểm chính không nằm ở thực lực hùng mạnh, mà là phòng ngự mạnh mẽ.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.