Nhưng Tần Ninh không quan tâm, kéo Lý Nhàn Ngư lên đài.
Một trận đánh tơi bời, Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương ở cùng một chỗ, ngoại trừ quần áo cũng không phân biệt nổi ai với ai.
“Đừng tưởng rằng có mắt vãng sinh là ngon, đồng lực là phụ trợ, tổ tiên Lý Nhất Phong của ngươi năm đó cũng không phải dựa vào mắt vãng sinh xưng vương”.
Tần Ninh khiển trách: “Hai người các ngươi không cố gắng tu luyện cho ta, mỗi ngày ta liền đánh một trận”.
Nghe đến đây, Lý Nhàn Ngư tràn ngập u oán nhìn Thạch Cảm Đương.
Thằng nhóc này miệng rộng, nếu không phải nói bậy bạ.
Bây giờ thảm rồi!
Lúc này Tần Ninh đi xuống võ đài.
Cốc Tân Nguyệt rì rầm nói: “Có độc ác quá hay không?”
“Không đánh không ra hồn”.
Tần Ninh hô giọng: “Đánh một trận, thoải mái hơn”.
Lúc này Giang Bạch bất đắc dĩ nhìn Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương.
Làm đồ đệ của Tần Ninh, hoặc là nói làm đồ đệ của U Vương, nào có đơn giản như vậy.
Bây giờ Giang Bạch coi như đã biết, vì sao Tần Ninh sức mạnh mười phần.
U Vương chuyển thế.
Đại lục Vạn Thiên này thật đúng là không ai có thể khiến Tần Ninh để vào trong mắt.
“Yo, đây không phải tự nhận Thạch Cảm Đương vô địch sao?”
Một tiếng cười lúc này vang lên.
Mấy thân ảnh lần lượt đi tới.
Thấy Thạch Cảm Đương mặt sưng vù không còn hình người, một thanh niên cầm đầu cười hắc hắc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314860/chuong-2611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.