Thạch Cảm Đương lúc này vẫy tay nói: “Bái kiến Tần...”
Thạch Cảm Đương nói đến đây thì sững sờ.
Dương Thanh Vân là đồ đệ của Tần Ninh.
Dương Tử Hiên là con trai của Dương Thanh Vân.
Vậy Dương Tử Hiên gọi Tần Ninh là gì?
Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn ta không biết!
Gọi thế nào?
Dương Tử Hiên lúc này đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Vãn bối Dương Tử Hiên bái kiến sư công!”
“Khụ khụ, đúng rồi, bái kiến sư công ngươi đi!”
Thạch Cảm Đương lúc này nghiêm túc nói: “Sư thúc nói cho ngươi biết, sư công của ngươi đi vạn dặm đường xa tới Thương Lan, cha ngươi không ở đây, ngươi phải chiêu đãi thật thịnh soạn mới được”.
“Vâng, Thạch huynh!”
“Là sư thúc, không phải sư huynh!”, Thạch Cảm Đương sửa đổi.
“Thạch huynh...”
Dương Tử Hiên lúc này cười khổ nói.
Thạch Cảm Đương ngày xưa là đồ đệ của cha, ông ta gọi một tiếng Thạch huynh là quá đúng.
Hiện tại trở thành đồ đệ của sư công thì phải xưng hô như thế nào đây?
Tần Ninh nhìn Dương Tử Hiên, lẩm bẩm nói: “Năm đó, khi ta rời đi, ngươi cũng mới cao có từng này...”
Giờ khắc này, Dương Tử Hiên ngại ngùng cười một tiếng.
Lúc trước Thạch Cảm Đương đến Thanh Ninh các cũng đã dọa ông ta giật mình.
Ông ta đúng là đã gặp Thạch Cảm Đương.
Thật không ngờ chín vạn năm qua đi, Thạch Cảm Đương vẫn ở bộ dáng này.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314837/chuong-2588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.