Chương trước
Chương sau
Bốn vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp chập rãi bao vây Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn bốn người bao vây mình, chẳng hề hoảng loạn.

Cả đám đều xông vào giết hắn, còn ai quan tâm đến Đồng Hoằng chứ?

Một vị cảnh giới Sinh Tử bát kiếp có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Ví dụ như... ứng phó với vài vị cảnh giới Sinh Tử thất kiếp.


Việc này sẽ giúp cho Khương gia có thời gian nghỉ ngơi lấy sức.

Lúc này, bốn người cầm thần binh đao kiếm, nhìn chằm chằm vào Tần Ninh như hổ rình mồi.

Cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp, thủ lĩnh nhóm người của thế gia Bách Lý có tên là Bách Lý Trường Phong, lúc này, ông ta nhìn về phía ba người còn lại, nói: "Tuy việc này rất mất mặt, nhưng không thể không thừa nhận rằng tên nhãi này nắm trong tay kiếm U Khô quá hùng mạnh, mà uy lực của cái kính kia cũng chẳng hề tầm thường, bốn người chúng ta cần phải nhanh chóng giết hắn".

"Đầu tiên bao vây hắn lại đi, dù sao ba người chúng ta đang chiếm ưu thế!"

"Ừ!"

"Được!"

Mấy người còn lại gật đầu tán thành.

Bây giờ, giết Tần Ninh rất khó, cực kỳ khó khăn.

Một khi đã như vậy, bọn họ cứ bao vây Tần Ninh, tập trung làm tiêu hao sức lực của hắn.

Đám người vây xem trận chiến ở khắp bốn phía đều không biết nên khóc hay cười.

Thế nhưng giờ không ai cười nổi.

Bốn cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp đối đầu với một tên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Hơn nữa còn bao vây không giết!

Nghe qua thì có vẻ rất nực cười, nhưng trên thực tế, nó không buồn cười chút nào.

Bốn vị cao thủ cảnh giới Sinh Tử bát kiếp lại không giết được một tên cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.

Trong vạn năm nay chưa từng xuất hiện loại chuyện khó bề tưởng tượng như vậy.

Tần Ninh nhìn bốn người vây bốn phía, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên vung kiếm U Khô.

Lúc này, bốn người như gặp đại dịch, bọn họ run bần bật vì sợ hãi.

"Ta còn chưa động đậy, các ông sợ gì chứ?"

Tần Ninh buồn cười nói: "Nếu sợ thì sao còn bao vây hả?"

"Tần Ninh!"

Bách Lý Trường Phong khẽ quát.

"Nếu ngươi thức thời thì mau dừng tay cho ta, thế gia Bách Lý chúng ta có thể làm chủ tha mạng cho ngươi!"

“Nếu không thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết”.

"Tha mạng cho ta à?"

Tần Ninh cười nói: "Thức thời của ta là các ông mau cút đi, thế thì thế gia Bách Lý của ông còn có khả năng tồn tại, nếu không, ta không quan tâm ông là cái quái gì, ta cứ đánh ông kêu cha gọi mẹ đấy!"

Mặt mày Bách Lý Trường Phong cau có, không nén được cơn tức.

Nhưng mà ông ta lại không dám nói lời gay gắt.

Lỡ như lát nữa Tần Ninh đột nhiên nổi lòng ác độc, rồi muốn giết mình thì phải làm sao cho phải hả?

Bây giờ Tần Ninh rất nguy hiểm.

"Bốn người bao vây ta sao? Các ông coi trọng bản thân quá rồi đấy".

Lúc này, một tay Tần Ninh nắm chặt kiếm U Khô, tay kia cầm kính Nhân Hoàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.