Một thanh niên giậm chân liền muốn tiến vào bên trong kết giới võ trường.
Bịch…
Chỉ là thanh niên kia còn chưa giẫm vào kết giới, một lực bắn ngược mạnh mẽ trong nháy mắt lao ra.
Bịch một tiếng, thanh niên miệng phun máu tươi, chật vật thụt lùi ra.
“Quên nói”.
Lục Chung Hải cười nói: “Kết giới này, võ giả vượt quá cốt linh trăm tuổi sẽ trực tiếp bắn ra!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía cười ầm lên.
Thanh niên kia sắc mặt lúng túng, vội vàng rút đi.
“Tại hạ Bắc Hải Doanh Tư của Bắc hải phái, người thứ nhất lên sàn”.
Một tiếng cười sang sảng lúc này vang lên.
Một thân ảnh mặc võ phục, thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn còn ngay ngắn, giờ phút này bước ra.
“Ha ha, Bắc Hải Doanh Tư cùng lắm là Niết Bàn tầng thứ nhất, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?”
Lại một thân ảnh lúc này trực tiếp bước ra.
Xát…
Ánh sáng chợt lóe, một thân ảnh kia chém ra một kiếm.
Hai người lúc này trong nháy mắt lao vào đánh nhau.
Bịch…
Chỉ là lúc này giao chiến vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc.
Một tiếng bịch vang lên.
Thân ảnh Bắc Hải Doanh Tư kia thụt lùi, giữa lúc ầm ầm đã chạm vào tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.
“Khánh Hạc!”
“Đã nhường rồi!”
Người đàn ông đứng chính giữa lúc này mở miệng.
“Tại hạ đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Khánh Hạc công tử”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314766/chuong-2517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.