Chương trước
Chương sau
“Cô nhóc, kiếm thuật của cô cũng không tệ thế nhưng còn kém nhiều lắm”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đạo Thiên Hành nói không đào một lão tổ nhà các cô thì chính là không đào, hơn nữa lão tổ nhà cô nói không chừng còn chưa chết đâu, cô tức giận như vậy làm gì?”

“Ngươi...”

Ôn Thanh Kỳ giận dữ, nhưng lần này cũng không động thủ.


Đánh không lại Tần Ninh.

Động thủ khác nào là tự rước lấy nhục?

“Ta không có thời gian ở đây kéo dài với cô”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu như Vô Cấu lão đầu chưa chết thì báo ta nhé, không chừng sau này ta phải đến Vô Cấu Kiếm Phái thăm hỏi lão ta đấy?”

Ôn Thanh Kỳ lúc này im lặng.

Người này đến cùng đến từ nơi nào?

“Ngươi tên là gì?”

“Tần Ninh!”

Tần Ninh không che giấu, cười nói: “Muốn tìm ta báo thù ngươi có thể không đủ tư cách làm cho Vô Cấu Thiên Nhân chính mình xuất hiện còn tạm được”.

“Tần Ninh, ta nhớ kỹ ngươi”.

Ôn Thanh Kỳ hừ nói: “Ta là Ôn Thanh Kỳ, một trong tứ Kiếm tử của Vô Cấu Kiếm Phái, Thanh Kiếm tử”.

“Sớm muộn sẽ có một ngày ta trả lại nỗi nhục này!”

Ôn Thanh Kỳ nói xong thì nhìn Đạo Thiên Hành: “Đạo Thiên Hành, đừng tưởng rằng vài vạn năm qua ngươi vẫn bình yên vô sự thì thật sự cho rằng mình đang an toàn”.

“Coi như ngươi không đào phần mộ của lão tổ Vô Cấu Kiếm Phái chúng ta, nhưng phần mộ của lão tổ thế gia Bách Lý, chẳng lẽ ngươi chưa từng đào?”

“Lần này có Tần Ninh bảo vệ ngươi, nếu lần sau Bách Lý Văn Phong của thế gia Bách Lý đích thân ra tay thì ngươi chắc chắn phải chết, hắn có thể chống lại được cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp sao?”

Ôn Thanh Kỳ nhìn Đạo Thiên Hành, không khách khí chút nào.

“Hừ, đừng nói là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, cho dù có là Thánh Nhân đến thì Tần đại gia cũng có thể giết một cách mượt mà”.

Đạo Thiên Hành rất có kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

“Bách Lý Văn Phong cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu, ngươi trộm cái gì của thế gia Bách Lý chỉ có ngươi hiểu rõ nhất”.

Nghe đến lời này, Đạo Thiên Hành hơi rụt cổ.

Bách Lý Văn Phong.

Một trong các cường giả của Bắc Lan.

Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, có ai không biết?

Ôn Thanh Kỳ nghiễn ngẫm nhìn Tần Ninh rồi xoay người rời đi.

“Rốt cuộc thế gia Bách Lý có lai lịch ra sao?”

Tần Ninh lúc này rơi xuống, nhưng hai chân vẫn chưa chạm đất mà cách xa mặt đất một thước, vững vàng lơ lửng.

Đạo Thiên Hành đột nhiên nổi giận, cao giọng nói: “Thế gia Bách Lý cũng chỉ là một con chó của U Vương ngài mà thôi”.

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.

“Nói nghe một chút”.

Đạo Thiên Hành cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, tiếp tục nói: “Năm đó U Vương ngài bồi dưỡng được Phong Vương, sau này Phong Vương tự lập gia tộc, mở ra Lý gia, một thế lực siêu khổng lồ”.
“Lão tổ của thế gia Bách Lý chính là Bách Lý Vân Long, cũng là Lý đại tổng quản của Phong Vương đại nhân, và là chó giữ cửa”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.