“Cô nhóc, kiếm thuật của cô cũng không tệ thế nhưng còn kém nhiều lắm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đạo Thiên Hành nói không đào một lão tổ nhà các cô thì chính là không đào, hơn nữa lão tổ nhà cô nói không chừng còn chưa chết đâu, cô tức giận như vậy làm gì?”
“Ngươi...”
Ôn Thanh Kỳ giận dữ, nhưng lần này cũng không động thủ.
Đánh không lại Tần Ninh.
Động thủ khác nào là tự rước lấy nhục?
“Ta không có thời gian ở đây kéo dài với cô”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu như Vô Cấu lão đầu chưa chết thì báo ta nhé, không chừng sau này ta phải đến Vô Cấu Kiếm Phái thăm hỏi lão ta đấy?”
Ôn Thanh Kỳ lúc này im lặng.
Người này đến cùng đến từ nơi nào?
“Ngươi tên là gì?”
“Tần Ninh!”
Tần Ninh không che giấu, cười nói: “Muốn tìm ta báo thù ngươi có thể không đủ tư cách làm cho Vô Cấu Thiên Nhân chính mình xuất hiện còn tạm được”.
“Tần Ninh, ta nhớ kỹ ngươi”.
Ôn Thanh Kỳ hừ nói: “Ta là Ôn Thanh Kỳ, một trong tứ Kiếm tử của Vô Cấu Kiếm Phái, Thanh Kiếm tử”.
“Sớm muộn sẽ có một ngày ta trả lại nỗi nhục này!”
Ôn Thanh Kỳ nói xong thì nhìn Đạo Thiên Hành: “Đạo Thiên Hành, đừng tưởng rằng vài vạn năm qua ngươi vẫn bình yên vô sự thì thật sự cho rằng mình đang an toàn”.
“Coi như ngươi không đào phần mộ của lão tổ Vô Cấu Kiếm Phái chúng ta, nhưng phần mộ của lão tổ thế gia Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314661/chuong-2412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.