Cô ta là thiên tài của Vô Cấu Kiếm Phái, chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi mà đã đến cảnh giới Sinh Tử tam kiếp rồi.
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp thôi.
Thế mà lại có thể ngăn cản được mình nhiều lần.
Thanh niên cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp này không hề đơn giản như vậy.
Giọng điệu của cô gái giáp bạc hòa hoãn lại, tiếp tục nói: “Tại hạ là Ôn Thanh Kỳ của Vô Cấu Kiếm Phái!”
“Vị công tử này, đây là ân oán của phái ta và Đạo Thiên Hành, hy vọng vị công tử này đừng nên nhúng tay”.
Tần Ninh lại cười nói: “Đạo Thiên Hành nói không trộm thì chính là không trộm, nếu trộm hắn ta sẽ nói, Đạo Thiên Hành không phải loại người không dám thừa nhận đó”.
Có một câu mà Tần Ninh không nói.
Nhất là ở trước mặt hắn.
Đạo Thiên Hành sẽ không dám nói dối.
Đạo Thiên Hành mà dám lừa hắn, Tần Ninh có một trăm loại biện pháp để giết chết hắn ta.
“Đúng đúng đúng, thế có trời có đất, cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám nói dối ở trước mặt Tần đại gia!”
Đạo Thiên Hành vội vàng nói.
Lúc này, Ôn Thanh Kỳ càng bất ngờ hơn.
Rốt cuộc Tần Ninh là ai?
Đạo Thiên Hành này đối xử với Tần Ninh cứ như gặp cha, vừa thân thiết vừa sợ hãi.
Điều này quá kỳ quái!
Phải biết, Đạo Thiên Hành đã sống rất lâu rồi.
Từ trước đến nay tên này không sợ trời, không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314657/chuong-2408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.