Nhưng cố tình là Tần Ninh lại chống đỡ được.
Người này sao có thể khủng bố như thế?
Kim Vân Binh tâm như tro tàn.
Nham thạch nóng chảy phun trào, chảy xuống mặt đất.
Sông lớn cuộn trào, quét bay mọi thứ.
Lúc này, Kim Vân Binh đã muốn buông bỏ chống cự.
Còn có thể chống cự thế nào?
Nham thạch nóng chảy vô tận, nước chảy mênh mông, gần trăm người bị nhấn chìm hoàn toàn.
Không có tiếng kêu thảm thiết nào, Kim Ô lâu có rất nhiều cường giả.
Chết!
Vỗ vỗ tay, Tần Ninh đứng giữa không trung.
“Chỉ là đồ ăn khai vị mà thôi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười tủm tỉm nói: “Hình như còn có…Thiên Hoả cốc và Thiên La tông?”
Giờ phút này, nụ cười đó của Tần Ninh nhìn qua có chút khủng bố.
Dần dần, nham thạch ở xung quanh lui dần, sóng lớn không còn cuộn trào nữa.
Tần Ninh đáp xuống, đi giữa dãy núi âm u mù mịt, trông như u hồn đi giữa đêm khuya.
Một thân một mình, nhưng vô cùng đáng sợ.
Dần dần, bóng người Tần Ninh biến mất.
Bên rìa dãy núi, mấy bóng người dè dặt đi ra.
Lúc này, trong một sơn cốc có mấy chục bộ hài cốt.
Chỉ còn lại hài cốt thôi!
Ngay cả chiếc nhẫn không gian cũng đã vỡ tan tành.
“Người này… đến từ đâu vậy?”, một người không nhịn được, hoảng sợ nói.
“Ta từng thấy hắn ta…”
Một người khác nói. Mấy người còn lại vội vàng nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314651/chuong-2402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.