Chương trước
Chương sau
Một luồng khí kinh khiếp cuộn mở.

Uy áp lần lượt giải phóng.

Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp!

Bảy luồng ánh sáng trong nháy mắt tán loạn.

Tần Ninh đứng yên giữa không trung.

Xung quanh vẫn là hỏa sơn nộ hải tùy ý gầm thét.

Nhưng lúc này Tần Ninh đứng yên trong đó, vững vàng như Thái Sơn, không hề nhúc nhích.

Đây chính là cảnh giới Sinh Tử!


Vào Sinh Tử, được đại lộ!

Trên toàn bộ đại lục Vạn Thiên, cảnh giới Sinh Tử đều là bá chủ một phương.

Giống như Bắc Lan, vùng đất Tây Giang, Nam Giang, Giang Đông và Giang Bắc.

Các thế lực lớn đứng đầu là cảnh giới Sinh Tử.

Nhất kiếp nhất trùng thiên, cửu kiếp hỏi trời xanh!

Lúc này Tần Ninh khóe miệng khẽ nhúc nhích.

Đến bước này, tiến bộ của bản thân sẽ trở nên nhanh hơn.

Cửu kiếp đối với người ngoài mà nói thì có chút trì trệ, chính là đạo tiêu bỏ mình.

Nhưng Tần Ninh đạo tâm trải qua tích lũy mấy trăm vạn năm, cộng thêm lễ rửa tội chín đời chín kiếp chín vạn năm, vô cùng cùng kiên định.

Kiếp nạn, với người ngoài mà nói thì là kiếp nạn.

Đối với hắn mà nói, lễ rửa tội chỉ là một lần tâm linh, một lần thăng hoa.

Lúc này Tần Ninh đứng yên giữa không trung, nhìn bốn phía.

“Ơ?”

Nhìn về phía chỗ sâu, ánh mắt Tần Ninh khẽ nhúc nhích.

“Chẳng trách… chẳng trách nơi đây tề tụ các sức mạnh thuộc tính lớn như vậy…”

Tần Ninh vừa nói, chân bước ra, biến mất không thấy.
Mà cùng lúc đó, bên cạnh chiếc cầu treo.

Hơn mười bóng người đã lần lượt đến đó.

Giờ phút này, Kim Vân Binh thở hồng hộc, tầm nhìn có chút không rõ ràng.

Phía sau chỉ còn lại hơn tám mươi người.

Ban đầu là một trăm người, giờ đây đã bị tổn thất hơn hai mươi người.

Chỉ còn lại hơn tám mươi người, chưa kể cơ thể bọn họ còn mang vết thương.

Việc này quả là một mất mát không nhỏ!

“Vô liêm sỉ!”

Kim Vân Binh quan sát xung quanh nhưng vẫn chẳng nhìn thấy phía trước có người sống nào.

“Đợi khi gặp được bọn chúng, nhất định phải giết sạch bọn chúng, ngay cả một mảnh giáp cũng không được lưu lại”.

Kim Vân Binh thực sự nổi giận.

Mấy người đáng chết kia lại không chết, bản thân mình lại tổn thất lớn như vậy.

Nhưng lửa giận này lại không có chỗ để bùng nổ.

“Lâu chủ, người xem”.

Có người mở miệng, đồng thời chỉ về phía trước.

Núi lửa như đang rít gào, giống như là ngày tận thế đã đến.

“Có vẻ như càng ngày càng nguy hiểm…”

Trong Kim Ô lâu, sắc mặt của một vị cường giả cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp hơi thay đổi, chậm rãi nói.

“Nơi càng nguy hiểm, càng có khả năng xảy ra chuyện không thể nào tưởng tượng được…”

Kim Vân Binh lại nói: “Những người còn lại kia không chết, cũng không có ở đây, rất có khả năng là ở phía trước, chúng ta đi xem…”

“Nhưng mà lâu chủ…”

“Nhạc Điệp, ngươi muốn rút lui sao?”, Kim Vân Binh thấp giọng nói: “Nếu như lần này ta trắng tay trở về, vậy thì làm sao có thể tranh hùng cùng Bách Luyện tông?”

“Vị kia của Bách Luyện tông rất có khả năng là vẫn còn sống, hơn nữa thời gian gần đây, kiếp nạn lớn buông xuống, nếu là tên kia, vì sự hưng thịnh bất diệt của Bách Luyện tông, ông ta sẽ ra tay đối phó với Kim Ô lâu của chúng ta, ở Tây Giang, chúng ta sao có cơ hội đấu lại lão già kia?”

Kim Vân Binh vừa nói ra những lời này, sắc mặt Nhạc Điệp lập tức trở nên khó coi.

Đương nhiên là hắn ta biết, lão già trong lời nói của lâu chủ là ai.

Ở Tây Giang có hai tông môn lớn thống trị.

Bách Luyện tông và Kim Ô lâu.

Tông chủ Bách Luyện tông Tả Cương Thanh có cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp.

Kim Vân Binh cũng là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp.

Nhưng đây chỉ là thực lực ở bên ngoài.

Trong Bách Luyện tông còn có một vị lão tổ chưa



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.