Trước mặt Tần Ninh xuất hiện hai thân ảnh.
Hai người kia đều là cấp bậc linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy, khí tức hùng mạnh, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn rất thận trọng.
Khi nhìn thấy chỉ có một mình Tần Ninh, hai người mới thả lỏng.
“Tiểu tử, ngươi tới từ nơi nào?”
Một người trong số đó mở miệng quát.
Hai người đều là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, thấy một mình Tần Ninh thì không chút hoảng sợ, khí thế từ trên cao nhìn xuống nói.
Lúc này Tần Ninh tâm trí khẽ nhúc nhích.
Nhưng bên ngoài hắn chắp tay nói: “Tại hạ Tần Tiểu Mặc đến từ Bắc Thương phủ”.
“Tuổi còn trẻ, cảnh giới Niết Bàn, tiểu tử đến đây với bọn ta!”
Một người trong đó trực tiếp mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cố làm vẻ sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng nói: “Hai vị, tiểu đệ chỉ là đi vào xem một chút, nếu xúc phạm hai vị, tiểu đệ lập tức rời đi”.
“Nói nhảm nhiều vậy, bảo ngươi tới thì ngươi tới”.
Nhưng…”
“Nhưng mà cái gì mà nhưng?”
Một người trong đó bất mãn nói: “Tiểu tử, hai người bọn ta cũng là Niết Bàn tầng thứ bảy, nếu ngươi không đến, làm thịt ngươi có tin hay không?”
“Ngươi yên tâm, đi cùng bọn ta sẽ không khiến ngươi chịu chết, có lẽ còn có cơ duyên lớn”.
“Không đi cùng bọn ta mới phải chết không nghi ngờ”.
Lúc này sắc mặt Tần Ninh vội vàng trắng bệch, run rẩy nói: “Ta đi cùng hai vị đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314634/chuong-2385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.