Chương trước
Chương sau
Giang Bạch cái tên này giỏi trong việc dùng sức mạnh thuỷ linh, tấn công mạnh mẽ, trong nhu có cương.

Cực kỳ khó chơi.

Bách Luyện tông chạy rồi, nếu như Tần Ninh đến giết ông ta thì ông ta làm sao có thể cản nổi?

“Rút lui!”


Mặc dù không cam tâm, bất đắc dĩ, thế nhưng giờ phút này Thiên Vấn Hành không thể không rút lui.

Cứ tiếp tục kéo dài cuộc chiến thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Hai đại tông môn rút lui, đám người còn lại cũng không dám ở lại lâu hơn.

Chẳng mấy chốc, phía trước sơn cốc chỉ còn lại Tần Ninh, Giang Bạch và đám người Thiên Vạn các.

Giờ phút này, Vạn Phúc, Vạn Khuynh Tuyết nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kì lạ.

Trái lại, Giang Bạch thì lại bày ra vẻ đó là chuyện đương nhiên rồi.

Mặc dù không biết rõ thân phận của Tần Ninh thế nhưng ở linh cảnh Niết Bàn, dung hợp sức mạnh của một bản nguyên đại lục ở bên trong cơ thể thì Tần Ninh cũng đủ khiến hắn ta phải nhớ rõ.

Cảnh giới Sinh Tử quả đúng là rất mạnh.

Nhưng có thể mạnh hơn một đại lục được sao?

Nếu như Tần Ninh dốc toàn lực thi triển thì có thể bộc phát ra sức mạnh của một đại lục.

Đương nhiên, với linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy của Tần Ninh bây giờ thì chưa chắc có thể tiếp nhận được thôi.

Nhưng mà cho dù vậy thì uy lực mà Tần Ninh thi triển ra cũng tuyệt đối là cực hạn mà linh cảnh Niết Bàn tầng thứ bảy có thể thi triển ra được.

“Từng người nói một, nếu thật sự động thủ thì mỗi người đủ xem đấy”.

Tần Ninh nhìn hai tên võ giả của hai tông môn lớn chạy trối chết nhưng cũng không đuổi theo.

Hắn cũng không phải muốn đuổi cùng giết tận mà chỉ muốn đuổi đám người này đi mà thôi.

“Người của cô ở lại bên ngoài này đi”.

Tần Ninh nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói.

“Được!”

Dứt lời, sáu người Tần Ninh, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư và Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Phúc cùng Ninh Húc đi vào bên trong sơn cốc.

Nhìn thấy cây Bồ Đề Linh Tử ở bên trong sơn cốc cao ngàn mét, cành lá xum xuê, Vạn Phúc không khỏi cảm thán nói: “Một vạn năm cao một trăm mét, cây Bồ Đề Linh Tử tạo ra Bồ Đề Linh Tử có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ vạn năm, có thể nói là có năng lực nghịch thiên”.

“Tần công tử, vừa nãy cậu nói không thể hái Bồ Đề Linh Tử là thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Tần Ninh còn chưa lên tiếng, Giang Bạch đã nói ngay lập tức: “Các ngươi không ai được động vào hết”.

Nhìn thấy Giang Bạch nghiêm túc như thế, Vạn Khuynh Tuyết cũng không dám mở miệng.

“Bồ Đề Linh Tử ta thấy còn chướng mắt”.

Tần Ninh cười nói: “Ta là Niết Bàn tầng thứ bảy đã có tuổi thọ 1,5 vạn năm, thời gian đó đủ để ta đến Vương Giả, đến khi ấy thì tuổi thọ gần mươi vạn năm, ta cần cái này để làm gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.