Đùa cái gì vậy?
"Hahaha!"
Tần Ninh chỉ đứng đó cười.
Người này để ý mình thật đó.
"Ngươi quan tâm ta phết nhỉ!" Tần Ninh không còn gì để nói.
"Thế thì thôi không đánh nữa, chúng ta đi?", Giang Bạch nói thẳng.
Tần Ninh bật ngón tay cái: "Coi như ngươi giỏi".
"Vạn Khuynh Tuyết, cô buộc phải nhúng tay vào việc này ư?"
Lúc này Tả Cương Thanh mới nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt.
Vạn Khuynh Tuyết giờ đây cũng dở khóc dở cười.
"Ta cũng chỉ thay mặt cho chính bản thân mình, chứ không đại biểu cho Vạn Thiên Các.
Vạn Khuynh Tuyết nói một cách chậm rãi: "Ta cùng hợp tác với Tần Ninh, ít nhất là khi chuyến do thám này kết thúc, bọn ta vẫn sẽ đứng trên cùng một chiếc thuyền".
"Bổn toạ đã hiểu!"
Tả Cương Thanh cũng không nhiều lời.
Tần Ninh nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, vừa cười nhạt vừa nói: "Cô gái này nói không tồi, xử lí đám người này đi rồi ta sẽ suy xét giải quyết giúp vị Phúc Lão kia của cô về căn bệnh khó nói đó”.
Vừa nói ra câu này, ba người Vạn Khuynh Tuyết, Vạn Phúc cùng với Ninh Húc đều dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Sao hắn có thể biết được?
Vạn Khuynh Tuyết kinh ngạc không thôi.
Chuyện này chỉ có cô ta, Phúc Lão và Ninh Húc biết.
Ninh Húc là người của phe cô ta, việc này hoàn toàn có thể yên tâm.
"Đừng bất ngờ, chỉ là độc của Cửu Cực Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314585/chuong-2336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.