“Trận pháp nếu đã ngưng tụ tạo thành, trận Sinh chính là trận Sinh, trận Tử chính là trận Tử, trừ khi trận pháp ở lúc sáng lập thì lưu lại thiếu sót”.
“Chỉ là ngưng tụ ra bốn cấp huyền trận, sẽ có thiếu sót sao?”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Còn có một khả năng chính là có người âm thầm điều khiển trận pháp”.
“Xem ra, ta đoán không sai”.
Giọng nói kia lại vang lên: “Cậu thanh niên, ngươi xác định phán đoán của mình như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thân là võ giả, nếu như bản thân không đủ tự tin, vậy còn tu võ gì nữa?”
“Có chút bản lĩnh!”
Giọng nói kia lại nói: “Nếu như người có thể phá ảo trận này, ngược lại có thể gặp được ta!”
“Giả thần giả quỷ!”
Lời của Tần Ninh mặc dù vậy, nhưng lúc này biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.
Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.
“Con người ta không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, ngược lại không như ngươi... Hiện thân tới gặp ta đi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.
Trong khoảnh khắc, bốn phía cảnh tượng thay đổi lớn.
Đại điện vốn trống rỗng, lúc này xuất hiện tám cây cột màu vàng sậm.
Tám cây cột kia cao vút hai bên.
Một chiếc thảm mềm màu vàng lao thẳng tới chỗ sâu đại điện.
Hai bên xuất hiện gần trăm chiếc ghế gỗ, mỗi một chiếc thọat nhìn giống mới tinh.
Mà chỗ sâu nhất ở thảm, một chiếc ngai vàng tĩnh lặng đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314559/chuong-2310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.