Chương trước
Chương sau
Một tiếng quát khẽ vang lên.

Tần Ninh bước ra, nhìn mọi người.

“Nếu mạnh mẽ phá vỡ như thế, đến lúc mở ra trận pháp thì đồ vật bên trong cũng sẽ bị hủy!”

“Vậy ngươi có biện pháp gì không?”

Phong Hiên của Phong Lôi tông lúc này đang liên thủ phá trận, nghe được Tần Ninh chỉ nói mà không xuất lực thì hừ nói: “Chỉ là Niết Bàn tứ trọng mà thôi, ngươi có phần nói chuyện sao?”


“Nhãi con, cẩn thận lời nói của ngươi”.

Tần Ninh nhìn Phong Hiên, thản nhiên nói: “Ta có tư cách nói hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”

“Ngươi...”

“Thế nào, muốn so tài không?”

Tần Ninh đứng chắp tay, vẻ mặt trêu tức.

“Tần công tử có biện pháp gì thì có thể nói ra không!”

Vạn Khuynh Tuyết vội vàng mở miệng.

Cô ta thật sự sợ Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không phải là loại dễ trêu.

Phong Hiên dù có nói thêm gì đi nữa, nếu xảy ra tranh chấp, Phong Hiên thật sự ra tay thì Tần Ninh thật sự sẽ đánh chết hắn ta, nói không chừng cũng khiến Phong Lôi tông gặp nạn theo.

“Phá trận pháp là được”.

Tần Ninh mở miệng.

“Nói cũng như không...”, Phong Hiên hừ nói: “Chúng ta không phải đang làm sao?”

“Câm cái miệng của ngươi đi được không?”

Tần Ninh liếc nhìn Phong Hiên, nói với mọi người: “Các người lui ra đi!”

Nghe vậy, Phong Lôi Tử, Tử Tiêu trang chủ và Tà Linh Nguyệt đều mang vẻ mặt hồ nghi.

Thanh niên trẻ tuổi cảnh giới Niết Bàn tứ trọng này có giọng điệu không nhỏ đấy!

Vạn Khuynh Tuyết hiện ra vẻ vui mừng, nói: “Các vị lui ra trước đi!”

Vạn Khuynh Tuyết đã mở miệng thì mấy người cũng không tiện nói cái gì nữa.

Tần Ninh lúc này bước ra đi tới ngay phía trước cung điện.

Trên trăm tòa cung điện bị một bức tường vây lại vuông vắn, trận pháp vờn vờn quanh.

Đây chính là cửa chính.

Tần Ninh đi tới trước cửa chính cao lớn trăm mét, độ rộng gần trăm mét, lúc này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ.

Nhưng chính cánh cửa này lại làm cho rất nhiều cao thủ linh cảnh Niết Bàn cùng với ba đại cảnh giới Sinh Tử xuất thủ cũng không làm gì được.

Tần Ninh chìa tay ra.

Từng huyền văn tràn ngập ở lòng bàn tay.

Trong khoảnh khắc, những huyền văn kia như linh khí hóa thành du hồn, không ngừng lay động trên cánh cửa.

Từ từ, huyền văn đó vẽ ra một chữ ở trên cửa lớn.

Một chữ “chết”!

Thoạt nhìn vuông vức chặt chẽ như có bút vẽ lên.

Chữ chết ngưng tụ mà thành, một tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn mở ra.

Tần Ninh nhìn chữ chết trên cửa, nhíu mày rồi lùi một bước.

Giờ này khắc này, người của ba đại tông môn gồm Phong Lôi tông thấy như vậy thì đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh thoạt nhìn không lớn tuổi, nhưng không ngờ lại là một huyền trận sư thâm tàng bất lộ!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.