Chương trước
Chương sau
Mà ở trong con đường đó lại khô ráo, không dính một giọt nước sông.

“Xem ra, Tử Hiên Các chân chính ở phía dưới!”

Tông chủ Bách Luyện tông là Tả Cương Thanh lúc này mở miệng nói: “Chư vị, Bách Luyện tông chúng ta xin đi trước một bước!”

Tả Cương Thanh nói xong thì bóng dáng lóe lên, nhảy xuống phía dưới.

Tả Cương Thanh vốn chính là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, thực lực mạnh mẽ, lần này lãnh đạo toàn là cao thủ linh cảnh Niết Bàn nên cũng không sợ hãi.


Thấy Bách Luyện tông xuất động, mấy trăm người lóe lên rồi biến mất ở phía dưới.

Những phe phái khác cũng nóng lòng muốn thử.

Lâu chủ của Kim Ô lâu là Kim Vân Binh cũng là một cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, lúc này vung tay lên, sau lưng rất nhiều võ giả Kim Ô lâu lóe lên một vệt ánh kim, mọi người giống như hợp thành một vầng mặt trời chói lóa rồi lao xuống.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi khoe ra thần thông, xông về phía dưới.

“Đi!”

Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng ra lệnh, người của Vạn Thiên Các nhất tề nhảy vào trong đó.

Số võ giả tính bằng hàng ngàn hàng vạn không ngừng lặn xuống lối đi dài trăm trượng.

Bốn phía, nước sông phảng phất như bị một sức mạnh vô hình ngăn trở mà không thể tràn vào.

Một lần lặn này sâu những vạn trượng.

Dần dần, mọi người cảm nhận được mặt đất

Đáy sông cũng không phải là nước bùn, mà là gạch xanh lát thành mặt đất.

Phóng mắt nhìn ra, bốn phía rực rỡ muôn màu, tất cả đều là những cung điện khổng lồ.

Ngoài ra còn có cả núi rừng nữa.

Nơi đây giống như trở thành một thế giới ngầm, liếc mắt nhìn không thấy cuối.

Hơn nữa, kỳ lạ nhất là, nước sông bốn phía đều bị ngăn cản giống như một hộp gỗ vuông vức ngăn cách Tử Hiên Các với đáy sông.



Nơi đây thật sự rất đặc biệt.

Trong lúc nhất thời, võ giả ở khắp các thế lực chỉ cảm thấy mình không phải đang ở đáy sông mà là ở trên mặt đất.

Nếu không phải ngẩng đầu lên thì thấy nước sông chảy lững lờ thì bọn họ thậm chí tưởng rằng bản thân còn đang ở trên mặt đất đấy.

“Đi!”

Lần lượt từng người vào thời khắc này tản ra.

Tới chỗ này là vì tìm kiếm di tích Tử Hiên Các cùng với mộ của Linh Tử Hiên, họ không rảnh ở đây quan tâm.

Trong lúc nhất thời, tất cả đều nhanh chóng tản ra.

Vạn Khuynh Tuyết nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: “Một mỹ cảnh thế này mà lại vùi lấp ở đáy sông ba ngàn năm mới được phát hiện, thật sự là đáng tiếc”.

“Càng là đồ xinh đẹp thì càng có thể dẫn người vào chỗ chết!”

Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Xem ra, Linh Tử Hiên không chỉ là một cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp tràn ngập truyền kỳ mà còn là một huyền trận sư mạnh mẽ”.

“Ý của Tần công tử là bốn phía có trận pháp?”

“Ừ!”

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn bên trên và nói: “Lấy huyền văn làm căn cơ, chế tạo từng đại trận và hoàn toàn ngăn cách nơi đây với nước sông bên ngoài”.

“Hơn nữa lại còn dẫn lấy ánh sáng mặt trời để chiếu vào, nếu không nơi đây cách xa mặt đất vạn trượng thì phải đen ngòm mới đúng”.

Phúc lão nghe đến lời này thì cũng gật đầu: “Đằng cấp này ít nhất phải là huyền trận sư cấp bốn mới có thể làm được”.

Huyền trận sư cấp bốn!

Huyền trận sư ở một số trường hợp thì còn hiếm hơn cả huyền Đan sư, huyền khí sư.

Huyền trận sư cấp bốn đủ để giết chết một nhóm lớn cảnh giới Sinh Tử.

Vạn Khuynh Tuyết cũng không dừng lại ở điểm này lâu, tiếp tục nói: “Tử Hiên Các chia làm Thiên Các, Địa Các, Nhân Các, hiện tại xem ra ba nơi này cũng đã tách ra mà không ở chung một chỗ rồi!”
“Ừ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.