Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy dáng vẻ phải tra hỏi sự việc đến cùng của Đạo Thiên Hành, Tần Ninh mở miệng nói: "Đổi cơ thể khác mà thôi, xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn không thể công thành viên mãn, chuyển kiếp trùng sinh".

"Thì ra là thế".

Tần Ninh nói rất đơn giản, chuyển kiếp trùng sinh.

Cho dù là cảnh giới Vương Giả gần như cũng là rất khó.


Không sửa chữa tu lại hồn phách, làm sao chuyển kiếp trùng sinh được?

Thế nhưng Đạo Thiên Hành lại chẳng hề kinh ngạc chút nào.

"Những vương giả ở đại lục Vạn Thiên kia đều cho rằng ngươi đã vũ hoá thành thánh, thật không ngờ, vậy mà ngươi lại tèo".

"Giỏi lắm giỏi lắm, lại có thể trở về một lần nữa, bây giờ cũng đã là linh cảnh Niết Bàn".

"Ta đã bảo rồi mà, ngươi một là tèo, hai là ẩn cư đi rồi, không thể phi thăng một cách gấp gáp thế được", Đạo Thiên Hành cười he he nói: "Cơ mà khả năng tèo gần như bằng không".

Tần Ninh liếc Đạo Thiên Hành một cái, từ tốn nói: "Ngươi đúng là vẫn như trước, ồn ào!"

"Khụ khụ..."

Đạo Thiên Hành ho khan một cái, không còn xoắn xuýt chuyện này nữa.

U Vương!

Đã từng là hoàng giả ở trong cảnh giới vô địch Vương Giả ở trên đại lục Vạn Thiên.

Là một sự tồn tại khiến cả thời đại phải hãi hùng.

Bất kể là ai nhìn thấy U Vương ngày xưa trở về một lần nữa cũng không thể thờ ơ như thế được!

Mặc dù ngoài miệng hắn ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ nhìn thấy U Vương sống sờ sờ đứng ngay trước mặt, trong lòng Đạo Thiên Hành vẫn dậy sóng.

"Ngươi và ta gặp nhau đó chính là duyên phận!"

Tần Ninh bây giờ cười tủm tỉm, có vài phần xấu xa nói: "Lần này đi vào mộ phần Linh Tử Hiên, ngươi đi cùng với ta!"

Tần Ninh vừa nói xong, Đạo Thiên Hành vẫn còn đang cười vui vẻ ngay lập tức nụ cười trở nên cứng đờ.

"U Vương..."

"Gọi ta là Tần Ninh là được rồi".

"Vậy... Tần công tử..."

Đạo Thiên Hành cười cười nói: "Mặc dù thực lực của ngài bây giờ không bằng ngày trước nhưng mà ta biết chút khó khăn này đối với ngài mà nói hoàn toàn không là vấn đề gì hết".

"Ta đi cùng với ngài chỉ thêm vướng chân vướng tay mà thôi, ta sẽ không làm chậm trễ đại sự của ngài đâu!"

Đạo Thiên Hành nói, chắp tay.

"Người đào mộ, Đạo Thiên Hành, ta nghĩ không chỉ là đại lục Thương Lan mà còn những nơi khác như núi Tuyết Thiên, khu vực phía Đông, sa mạc phía Tây, vùng đất Nam Tiên, mấy nơi mà những lão già kia mai táng ngươi cũng đã đào hết rồi nhỉ? Cũng không biết hậu nhân của mấy lão ngoan đồng ấy liệu có đang rất mong nhớ ngươi không nhỉ?"

Khoé miệng Đạo Thiên Hành giật giật một cái.

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!
"Tần công tử nói gì vậy chứ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.