Tính toán thời gian thì không thể nào nhanh như vậy được.
“Mẹ...”
Lý Nhàn Phong dù sao cũng chỉ mới có mười một mười hai tuổi, nhìn thấy thi thể lạnh như băng của mẫu thân ở trong ngực của phụ thân thì ngay lập tức hai hàng nước mắt chảy ròng.
“Các ngươi đều là người xấu, người xấu!”
Lý Nhàn Phong quẹt nước mắt một cái, hét lớn một tiếng thẳng mặt Dương Sóc.
“Lý Nhàn Phong phải không?”
Dương Sóc nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử, đại ca của ngươi đang ở đâu?”
“Ta phải giết ngươi!”
Lý Nhàn Phong căn bản chẳng thèm quan tâm, trực tiếp hướng thẳng về phía Dương Sóc.
Thấy cảnh này, Dương Sóc khẽ nói: “Không biết sống chết, cha ngươi không nói vậy thì ta liền bắt ngươi khai đao!”
Dương Sóc cười nhạo một tiếng, sải bước đi ra, bàn tay chụp về phía Lý Nhàn Phong.
“Phong nhi, đi mau!”
Vẻ mặt Lý Thiệu khẩn trương, vừa định xông ra lại bị người ta đạp một cái bật ngược trở lại.
Dương Sóc hừ một tiếng, ngón tay uốn lượn trực tiếp chụp về phía Lý Nhàn Phong.
Chỉ là một tiểu thiếu niên cảnh giới Linh Phách thôi mà.
Soạt...
Nhưng đúng lúc này, một tiếng soạt đột nhiên vang lên, bàn tay của Dương Sóc vồ trượt.
Bóng đang của Lý Nhàn Phong đột nhiên lùi lại, bị một bàn tay nhấc lên.
“Xúc động như vậy, bản thân chết rồi thì lấy gì báo thù?”
Một tiếng khiển trách vang lên, một thanh niên mặc áo xanh đứng trước cửa ra vào nội viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314401/chuong-2152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.