Một ngày này, Tần Ninh và mấy người Lý Nhất Phàm đi dạo ở bên trong Thanh Vân tông.
“Cốc Tân Nguyệt có nói bây giờ bọn họ ở đâu không?”
“Không có...”
Lý Nhất Phàm chắp tay nói: “Tông chủ, bốn người nhóm phu nhân chưa lần nào cùng nhau trở về, hơn nữa mỗi lần trở về cũng phải cách nhau khoảng nửa năm”.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu nói: “Lần sau trở về thì nói với bọn họ là ta đến đại lục Thương Lan”.
“Đại lục Thương Lan tuy rộng lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được bọn họ”.
“Ngươi chuyển lời với bọn họ không cần phải gấp rút tìm ta, bây giờ bốn người bọn họ có cách riêng nâng cao thực lực của bản thân, cũng không cần phải lo lắng rồi”.
Cái này cũng là lý do vì sao Tần Ninh yên tâm để bốn người bọn họ ra ngoài xông xáo.
Đây là một lần xông xáo, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể dựa vào bản thân mà không dựa vào mình.
“Tông chủ định rời đi sao?”
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Mấy ngày tới sẽ rời đi, đến khi ấy thì ngươi phải quản lý Thanh Vân tông cho thật tốt”.
“Vạn sự vạn vật, thịnh cực tất suy, định luật từ cổ chí kim xưa nay đã vậy”.
“Thanh Vân tông có lẽ rồi cũng sẽ có một ngày suy tàn, nhưng ta hy vọng, thời điểm ngươi vẫn còn ở đây thì Thanh Vân tông vẫn sẽ như bây giờ”.
“Vâng!”
Lý Nhất Phàm trịnh trọng chắp tay.
“Thứ hai, không tuân theo quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314396/chuong-2147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.